Chưa bước vào cửa đã thấy tiếng khóc của Hinh Nhi rồi. Diệp Thanh An thật chẳng hiểu sao nước mắt của nữ nhân cổ đại dễ rơi đến vậy. Đến nàng còn thấy mất mặt thay nàng ta chứ.
Hinh Nhi vừa bước vào liền lập tức quỳ xuống trước mặt hắn, khóc lóc nghe còn thảm hơn khi nãy.
''Vương gia, xin người tha cho nô tì, tất cả là do vương phi sai khiến...Không, là ngài ấy ép nô tì phải đẩy Trắc phi xuống hồ.''
Nàng nhìn Hinh Nhi đang quỳ trên đất mà cười lạnh, đôi mắt không giấu nổi sự khinh thường. Thế nhưng cũng chẳng chút gì là lay động trước lời vu oan này.
Nàng đưa cho Vĩnh Bân vài tờ giấy ý bảo hắn đọc, và đương nhiên hắn hiểu ý của nàng rồi.
Không chần chừ hắn đọc tờ giấy đầu tiên: ''Ngươi là nha hoàn của ai?''
Hinh Nhi nghe vậy có chút ngạc nhiên, nàng ta ngạc nhiên không phải vì người nói là Vĩnh Bân mà là vì Diệp Thanh An lại hỏi nàng ta là nha hoàn của ai thế nên có chút khó hiểu.
''Nô tì đương nhiên là nha hoàn của Vương phi rồi.''
Vĩnh Bân: “Ngươi có biết tội vu khống chủ tử nặng như thế nào không.''
''Nô tì biết...nhưng, nhưng nô tì nói đều là sự thật, nô tì không nói dối.''
Vĩnh Bân nhìn tờ giấy mà kinh sợ, hắn không ngờ rằng nàng có thể viết ra những từ khớp với câu trả lời của Hinh Nhi. Điều này giống như nàng có thể đọc được nội tâm của nàng ta vậy.
Vĩnh Bân: “Nếu ta nói hôm nay là ngày chết của ngươi, ngươi nghĩ sao?''
Hắn vừa dứt lời thì bên cạnh Diệp Thanh An cũng không ngồi yên. Nàng quét đôi mắt lạnh lùng nhìn ả ta.
Cái nhìn lạnh thấu sương khiến nàng ta quỳ không yên, cơ thể bất giác run rẩy, khuôn mặt trắng bệch hiện rõ sự sợ hãi.
Đến cả Vĩnh Bân tuy không thấy biểu cảm đấy của nàng nhưng cũng cảm nhận được phần nào. Điều mà hắn chỉ có thể thấy ở Nhiếp Chính vương. Mà không, ánh nhìn có khi còn đáng sợ hơn ý. Đến nỗi mà hắn không dám quay lại nhìn.
Hinh Nhi là người hứng trọn nó nên bây giờ đầu nàng ta dường như trống rỗng, quên luôn những gì mình định nói. Miệng lắp bắp mấy từ.
''Ta...nô, nô tì...''
Sau đó nàng ta lập tức cúi gằm mặt xuống như thể lảng tránh ánh nhìn.
Vĩnh Bân: ''Ta bảo ngươi đẩy nàng ta ở hồ nào?''
''Là...là hồ Thương Nguyệt.''
Nàng ta không nghĩ là nàng sẽ hỏi vậy nên chỉ là nói đại một nơi.
Mộ Dung Trì Yến nghe thấy tên của cái hồ liền hiểu được phần nào, xem ra cũng không đến nỗi bị sắc làm lu mờ. Đến cả Bùi Ninh Dao mặt cũng có chút biến sắc như thể đoán ra điều gì đó. Diệp Thanh An cười nhạt liếc nhìn hai người họ. Nàng nhanh chóng cầm bút lên viết viết cái gì đó và sau đó đưa cho Vĩnh Bân.
Đón lấy tờ giấy Vĩnh Bân liền đọc lớn lên những gì nàng viết.
Vĩnh Bân: “Nếu ta là ngươi sẽ không nói vậy.''
Hinh Nhi khó hiểu ngước mắt lên nhìn. Không để nàng ta chờ lâu Vĩnh Bân liền đọc tiếp: ''Hồ Thương Nguyệt là nơi thường có hộ vệ trong phủ tuần tra ngày đêm, nếu nàng ta bị đẩy xuống nước sẽ kêu cứu khiến hộ vệ chú ý, vả lại nước trong hồ chỉ ngập đến gần nửa người nàng ta thì sao có thể dìm chết người lớn được.''
''Đó...cái này...''
Hinh Nhi cứng miệng không biết nói gì. Ban nãy nàng ta nghĩ tới nơi này vì đây là chỗ mà nàng ta cùng với Lạc Miên trao đổi tin tức về Diệp Thanh An cũng như nơi bàn kế hoạch, mặc dù biết khá đông thị vệ nhưng nếu chọn thời điểm phù hợp thì sẽ là nơi tốt nhất, an toàn hơn cả.
Nhưng cũng may là Hinh Nhi là một kẻ ngu ngốc, có tật giật mình, chứ nếu không sẽ hơi khó cạy miệng nàng ta.
''Phản bội chủ tử chỉ có đường chết.''
Hinh Nhi nghe vậy liền sợ hãi quay sang Bùi Ninh Dao cầu xin: ''Trắc phi, xin người cứu nô tì, chẳng phải ngài nói s...''
''Hinh Nhi, ta tin tưởng ngươi bị ép buộc mới nhờ Vương gia giúp ngươi, vậy mà ngươi lại vu oan cho ngài ấy, suýt chút nữa làm Vương gia và ta hiểu lầm Vương phi rồi.''
Bùi Ninh Dao lập tức lên tiếng cắt đứt lời nói của nàng ta, không những thế trong lòng còn thầm chửi sự ngu ngốc của Hinh Nhi, chỉ có một câu thôi mà cũng nhận tội. Nàng ta thật sự không biết sao mình lại chọn Hinh Nhi chứ.
Không lâu sao nàng ta bị kéo ra ngoài, thế nhưng vẫn cứ tuyệt vọng nhìn về phía Bùi Trắc phi cầu xin sự giúp đỡ.
Tiếc là Bùi Ninh Dao đã chọn từ bỏ quân cờ này rồi.
''Bây giờ...khụ...các người đi được chưa?''
Nàng lên tiếng muốn đuổi người, dù cổ họng rất khó chịu nhưng điều làm nàng khó chịu hơn cả là có đôi 'phu thê' này ở đây.
''Hứ''
Hắn phất tay áo, xoay người rời đi, Bùi Ninh Dao cũng chạy theo sau. Trước đó cũng không quên quay lại nhìn nàng, tuy không có sát ý nhưng cũng không phải ý tốt lành gì.
Người cuối cùng đi ra là Vĩnh Bân.Nhưng trước khi đi hắn còn cúi người hành lễ, ra ngoài cửa còn cẩn thận đóng lại.
Khi họ rời đi Diệp Thanh An mới dám thả lỏng thân thể, cuối cùng không chịu nổi mà ngã xuống. Đâu còn là nữ nhân khí thế bức người mới nãy chứ. Nhưng cũng chẳng biết ngất lịm đi từ khi nào.