Diệp Thanh An quả thật không biết chuyện này, tính nàng tuy nhạy cảm cũng rất đề phòng nhưng lúc đấy nàng quả thực rất mệt nên không ý thức được.
Lúc tỉnh Mặc Như cũng không nhắc đến nên nàng chẳng hề hay biết mà thảo luận với Vu Tử Ân.
“Vương phi, loại linh thảo này lá dài mỏng, có răng cưa, màu đen, trên lá có nhiều đốm nhỏ màu trắng.
Diệp Thanh An nhớ tới một đoạn ký ức rồi nói: “Loại thảo dược này hình như ta từng thấy. Nhớ không nhầm thì gọi là hàm châu linh thảo.”
“Vương phi từng thấy sao? Tốt quá rồi, là thấy ở đâu? Có thể hái về không?”
“Ta vô tình thấy được...”
Là trong đống sách mà gia gia kiếp trước để lại cho nàng.
“Có thể chắc chắn có là đủ rồi.”
“Vương phi, ngài chờ một chút, chúng ta tra cứu sách cổ xem loại linh thảo này sinh trưởng ở đâu.”
Nửa canh giờ sau...
“Vương phi, trong này có ghi chép trên thiên lang sơn có loại hàm châu linh thảo này, vương phi, ngài xem.”
Vu Tử Ân đưa sách cho nàng xem.
“Thiên lang sơn có nhiều dược liệu, xung quanh có nhiều độc xà, mãnh thú, hơn nữa có nhiều vách núi cheo leo hiểm trở.”
Diệp Thanh An nhìn quyển sách rồi nói: “Ta lập tức đến đó hái thuốc.”
“Không được.”
“Không được.”
Lời vừa nói ra Mộ Dung Trì Hạo và Mộ Dung Trì Yến đồng thời lên tiếng.
“Thiên lang sơn hiểm trở lại còn có mãnh thú, nếu muội xảy ra chuyện gì thì trẫm làm sao ăn nói với thừa tướng.”
“Hoàng huynh nói không sai, thiên lang sơn khó đi. Ngươi vẽ lại hình, nội trong ba ngày ta sẽ mang linh thảo về.”
Vu Tử Ân: “Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng vương phi cùng đồng hành tới đó là tốt nhất.”
“Hỗn xược, ngươi cho rằng lời trẫm nói là gió thoảng bên tai sao?”
Vu Tử Ân lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, tuy thiên lang sơn hiểm trở nhưng có vương gia ở đó thì dẫn theo vương phi cũng không khó.”
“Với cả dù là có hình vẽ nhưng vương gia không biết vị trí linh thảo, cũng không biết cách hái dược, nếu làm hỏng bộ rễ linh thảo sợ là trên thiên lang sơn khó có thể tìm được gốc thứ hai.”
“Hái dược còn phải cẩn thận vậy sao?”
Mộ Dung Trì Hạo cau mày.
“Đúng vây, nếu hoàng huynh cảm thấy ta là gánh nặng thì không cần để vương gia đi cùng. Ta với Như đi là được, cũng không cần phiền vương gia.”
“Cái này...”
“Hoàng huynh, ta đưa Diệp Thanh An đi cùng, cũng sẽ đảm bảo an toàn cho nàng ấy.”
Mộ Dung Trì Yến thật sự cẩm thấy nàng đây là đang thấy hắn phiền chứ không phải là bản thân tự thấy mình là gánh nặng.
Đã thế còn cho rằng hắn không bằng một nữ tử tên Mặc Như kia.
Nếu Diệp Thanh An mà biết trong lòng hắn nghĩ vậy thì cũng sẽ chẳng do dự đáp đúng vậy.
Đối với nàng thì Mộ Dung Trì Yến là người ngoài, hắn lại đối với nàng không tốt, tuy từng có thù nhưng nàng đã giải quyết rồi nên không thích dây dưa nhiều.
Diệp Thanh An cảm thấy cả nhà nguyên chủ đối với nàng rất tốt.
Mà châm ngôn sống của nàng là nước sông không phạm nước giếng, ngươi không tìm ta ta không đụng tới ngươi. Có thù tất báo, ngươi tốt với ta ta cũng tốt với ngươi.
Mà người nhà nguyên chủ là vế thứ ba, Mộ Dung Trì Yến là cái thứ nhất.
Mộ Dung Trì Hạo nghe vậy cũng chỉ đành đồng ý.
“Sư phụ, mong ngươi bằng mọi giá phải bảo toàn tính mạng của tỷ tỷ ta.”
“Được.”
...
Diệp Thanh An lập tức xuất cung để hái thuốc lúc đi qua một cửa hàng liền mở miệng.
“Dừng xe.”
Mộ Dung Trì Yến: “Sắp lên đường rồi mà ngươi còn muốn làm gì?”