Việc đầu tiên khi bị rắn sắp vồ là làm gì?
Tìm cách tránh đi?
Lý thuyết là vậy.
Nhưng Diệp Thanh An thì khác.
Diệp Thanh An đưa tay xuống phần đầu của nó nhưng không bắt.
Giống như làm bàn đạp cho con rắn leo lên người nàng vậy.
Con rắn này cũng là rắn độc, không quá lớn.
Thân dài khoảng 40cm.
Mặc Như sau khi nhìn thấy bề ngoài của con rắn này cũng không nhịn được hít một hơi lạnh.
Ôi mẹ ơi! Con này là rắn san hô*!
Loại khác thì không nói nhưng mấy con này thì Mặc Như rất quen thuộc bởi kiếp trước Diệp Thanh An nuôi cả đàn.
Mà con rắn sau khi yên phận trên tay Diệp Thanh An cũng không quá hành động gì.
Mộ Dung Trì Yến ngơ ngác nhìn con rắn trên tay nàng.
Còn Diệp Thanh An nhìn cánh tay thêm một con rắn không những không sợ còn cúi đầu nhìn con rắn nhẹ giọng cười.
“Ngươi, đừng cử động!!”
Giọng của Mộ Dung Trì Yến có hơi khẩn trương.
“Đừng sợ, bình tĩnh chút...”
Hắn không thấy biểu tình trên mặt Diệp Thanh An vì nàng cúi thấp đầu, hắn cảm thấy nàng có lẽ đang rất sợ nên nhẹ giọng an ủi.
Tay kia cầm kiếm như đang tìm cơ hội chém xuống.
Khi thấy con rắn đang nhìn người mà mình đang bám đến thất thần, hắn định ra tay thì Mặc Như đột nhiên chắn trước Diệp Thanh An.
“Vương gia muốn giết người diệt khẩu?”
Mộ Dung Trì Yến:???
Cảm giác ra sao khi lòng tốt không được đón nhận.
“Ta cứu nàng ta.” Mộ Dung Trì Yến kiên nhẫn giải thích.
“Ta từng nói sẽ bảo vệ chủ nhân, không khiến vương gia nhọc lòng.”
“Giờ nào rồi mà ngươi còn có tâm trạng này. Tránh ra không nàng ta bị rắn cắn chết bây giờ.”
Mặc Như: “Ta thì không cảm thấy như vậy. Vương gia xem đi, ngài ấy rất thích con rắn này, nó cũng rất thích chủ nhân mà.”
Nói rồi Mặc Như tránh ra cho hắn nhìn, và quả thật như vậy.
Một người một rắn nhìn nhau thắm thiết như thể ta với người là người yêu truyền kiếp.
“....”
Diệp Thanh An có một khả năng đặc biệt là hiểu tiếng của vài con vật và thể chất thu hút rắn.
Con rắn này là ví dụ điển hình.
Kiếp trước nàng nuôi vài con phòng thân khi chưa gặp mấy người Mặc Như.
Diệp Thanh An lần đầu tiên khi gặp rắn không những không sợ mà còn rất thích thú.
Lần đầu tiên gặp có lẽ là năm nàng bốn tuổi.
Một đứa trẻ bốn tuổi và một con rắn...
Hình ảnh này quá mức dọa người.
Quay lại với hiện tại thì Diệp Thanh An mỉm cười nói: “Ta muốn nó.”
“Không thể.”
Mộ Dung Trì Yến tất nhiên phản đối.
Nàng biết hắn sẽ phản đối, mấy con rắn này sống gần đây. Chúng không phải vì linh thảo mà đến mà có lẽ bị nàng thu hút.
Dừng lại một chút hắn lại bồi thêm một câu: “Diệp Thanh An sợ rắn.”
Diệp Thanh An nghe vậy lập tức cứng người, nguyên chủ quả thật sợ rắn.
Nói dễ là con gì cũng sợ, gặp là tránh.
Nàng vuốt ve đầu con rắn, rồi nhìn Mộ Dung Trì Yến. Hay để nó ngoạm một miếng lên người hắn.
“Ngươi rốt cuộc có phải Diệp Thanh An không?”
“...” Diệp Thanh An mỉm cười, “Vương gia cảm thấy thế nào?”
“Ý gì.”
Hắn không hiểu.
Lần này Diệp Thanh An không lấy lý do lúc trước nữa mà nửa thật nửa giả đáp.
“Vương gia, ta không muốn giấu ngươi, còn chân tướng ngươi tìm được bao nhiêu thì bấy nhiêu đi. Ta tên Diệp Thanh An, kiếp này dù thế nào cũng không đổi. Còn nữ nhân yêu ngươi đến chết đi sống lại, một lòng hướng về ngươi đã chết rồi, vào cái ngày nàng ta nhảy xuống hồ.”
“Nàng ấy mang theo tất cả tâm tư của mình mãi mãi chìm xuống, còn bây giờ ta chính là Diệp Thanh An, người chỉ sống vì bản thân.”
Sống vì bản thân khác với sống vì mục đích cần đạt. Kiếp trước nàng sống vì báo thù, báo thù xong thì cũng chẳng còn ý nghĩa sống tiếp. Vậy nên mới kết thúc cuộc đời.
Với cả nàng muốn sau khi bản thân chết đi thì nhóm người Mặc Như rút khỏi thế giới ngầm sống một cuộc sống như người bình thường.
Không có máu me, không có âm mưu, chỉ là câu nói mà lần đầu tiên mà nàng bảo họ hứa đã được thực hiện.
“Ta nguyện dùng cả tính mạng này bảo về ngươi, bồi táng theo ngươi, cả đời sẽ không phản bội lại ngươi.”
Nên mới có việc nàng và Mặc Như cùng xuyên không.
————————
*Rắn san hô: Loài này có thể giết người với nọc độc dưới 1 miligam, ngay cả rắn hổ mang chúa khi đối đầu với chúng cũng phải “tắt điện“.
Chúng chủ yếu sống gần mặt nước và ăn cá, ếch, rắn, chuột. Chiều dài cơ thể trung bình của rắn san hô trưởng thành từ 1m đến 1,8m.
Về ngoại hình, rắn san hô mang màu sắc đen trắng đơn giản, lưng có vảy hình lục giác, các vòng đen và trắng xen kẽ nhau trải dài khắp thân, phần đen dài hơn và nhiều hơn so với phần trắng. Không giống như những con rắn thông thường có đầu hình tam giác, đầu của rắn san hô có hình bầu dục và nhỏ.
Rắn san hô tuy là loài rắn có nọc độc nhưng tính tình lại rất nhút nhát và thường hoạt động về đêm. Chúng sẽ bỏ chạy thật nhanh khi bị quấy rầy, hoặc giấu đầu xuống dưới thân nếu cảm thấy bị làm phiền. Trừ khi bị uy hiếp, rắn san hô sẽ không chủ động tấn công người.
Ngoài ra, hai chiếc răng nanh của rắn san hô tương đối nhỏ, những chiếc răng khác cũng không nhọn nên chúng không thể cắn xuyên qua da người quá sâu.
Do vậy, khi một người bị cắn, cơn đau sẽ tương đối nhẹ, thậm chí có người không cảm nhận được. Song nếu không được tiêm huyết thanh chống độc kịp thời, người bị cắn chắc chắn sẽ không thể cứu chữa.
Nếu mọi người muốn biết sâu thì có thể Google.