Phế Nhân Vương Phi Là Nữ Bá Vương

Chương 67: Chương 67




Sau khi ôm đủ Dương Thành lập tức hỏi: ''Sao muội lại tới thanh lâu vậy?''

Nghe được câu hỏi này cơ thể Mặc Như lập tức khựng lại một chút nhưng rất nhanh liền như bình thường, cười hì hì đáp.

''Chủ nhân dẫn ta đi đó. Ngài ấy nói ở đó có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp lại cởi mở nữa.''

Diệp Thanh An ở một bên: “...”

Dương Thành nhìn thoáng qua Diệp Thanh An rồi quay lại nhìn vào mắt Mặc Như.

“Thật sao?”

Mặc Như đến mắt cũng không thèm chớp: “Thật mà, điêu làm chó.”

Diệp Thanh An: “...”

Mặc Như không do dự quăng cái nồi này cho Diệp Thanh An gánh, đơn giản vì nàng ấy biết Diệp Thanh An chắc chắn sẽ không giải thích.

Mà hiện tại cho thấy Diệp Thanh An quả thực không có ý định nói gì.

Dương Thành có vẻ chấp nhận lời này nên cũng không truy hỏi nữa mà quay ra nói với Diệp Thanh An.

“Tiểu tổ tông, thực ra thích nam hay nữ không quan trọng. Ta tôn trọng sở thích của muội, nên đừng cảm thấy lo ngại gì.”

“... Và?”

Dương Thành nghĩ nghĩ một chút liền nhớ tới tình cảnh hiện tại của nàng.

“Hay ta tìm vài người cùng muội chia sẻ mỗi đêm được chứ.”

Diệp Thanh An há miệng nhưng cuối cùng không thốt ra được từ nào.

Mà ba người kia nhìn tình huống hiện giờ cũng đoán được phần nào. Họ đảo mắt qua ba người rồi dừng lại ở chỗ mỹ nhân diễm lệ ít nói.

Thật ra mấy năm trước họ có điều tra về Diệp Thanh An và Mặc Như.

Thậm chí Dương công tử của họ còn đích thân đi nữa.

Nhưng trong trí nhớ của mấy người Diệp Thanh An quả thực rất đẹp nhưng lại là kẻ thiểu năng. Vừa ngốc lại ồn ào.

Còn người tên Tiểu Như kia là nha hoàn bên cạnh nàng, trung thành, tính cách khá lạnh đạm ít nói.

Lúc đấy không hiểu sao họ cảm thấy Dương công tử rất thất vọng.

Mà chẳng hiểu sao mấy năm sau lúc gặp lại hai người kia dường như thay đổi rất nhiều.

Mà điều họ bất ngờ nhất chính là thái độ của Dương công tử.

Ai không biết chứ họ hiểu rõ tính cách của nam nhân nhìn như dịu dàng nhưng lại là một kẻ nhẫn tâm đến mức nào.

Mặt sẹo cứ nhìn Diệp Thanh An nãy giờ khiến nàng có hơi mất tự nhiên.

Diệp Thanh An quay qua nhìn hắn, tên đó cũng biết mình thất thố nên vội dời tầm mắt.

Lại lo mặt mình dọa nàng nên nhanh chóng nói, hắn nghĩ dù sao Diệp Thanh An cũng là tiểu thư được bao bọc kĩ càng.

“Vương phi, ta tên Trương Đại. Mấy người kia đều gọi ta là lão đại, ngài cứ gọi ta là lão Trương là được.”

Diệp Thanh An gật đầu.

Trương Đại nói tiếp: “Cái người có ria mép kia là Trần Tứ, người còn lại là Lý Lục.”

“Nói ra vương phi đừng chê cười, nhà mấy người bọn ta cơm còn không đủ no chứ đừng nói là biết chữ nên tên đều đặt theo thứ tự trong nhà cả.”

“À, đúng rồi.” Trương Đại đi tới gần nàng nói nhỏ, “Ta nghĩ Dương công tử chắc chắn nhìn ra được lời nói dối của người kia nên vương phi đừng lo.”

Trần Tứ cùng Lý Lục cũng gật đầu phụ họa.

Diệp Thanh An chỉ cười lạnh một cái cũng không nói gì.

Mà hiện thực lại tát cho đám Trương Đại một cú đau điếng.

Dương công tử thông minh tuyệt đỉnh của họ không chỉ tin vào lời nói dối đầy sơ hở của đối phương mà còn không cảm thấy gì lạ.

Trương Đại, Trần Tứ, Lý Lục rơi vào trầm tư.

Hắn thề Dương Thành sáng suốt lắm mà.

Nhưng sao giờ nhìn không khác gì tên ngốc vậy.

Trừ hai người đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình thì chỉ có Diệp Thanh An biết được câu trả lời.

Không sao, trước lạ sau quen đấy mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.