Phế Nhân Vương Phi Là Nữ Bá Vương

Chương 7: Chương 7




Hắn im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng hất tay của nàng ta ra. Giọng điệu không tinh là ôn nhu nhưng cũng không ác liệt như với Diệp Thanh An

''Muội vẫn luôn mềm lòng như vậy.''

Diệp Thanh An thấy vậy cũng che giấu cảm xúc mà trừng mắt ghét bỏ trừng mắt.

Nàng cười lạnh một tiếng: ''Vương gia nghe chưa? Trắc phi thừa nhận là Trần ma ma nhìn nhầm rồi, cũng không phải do ta làm, ngươi còn muốn tiếp tục đổ oan cho ta?''

Bùi Ninh Dao kinh ngạc, ánh mắt ầm thâm tìm tòi nghiên cứu.

Nữ nhân trước mặt không giống Diệp Thanh An mà nàng ta quen biết.

Mộ Dung Trì Yến bị nàng nói như vậy lại ôm một bụng tức giận: ''Vì sao Ninh Dao lại nói vậy, trong lòng ngươi không biết sao? Vì tâm địa nàng ấy thiện lương lo lắng bổn vương sẽ trách phạt ngươi, bản thân ủy khuất muốn giấu chân tướng giúp ngươi, ngược lại ngươi lại lên mặt không có chút liêm sĩ nào!''

''À? Bùi trắc phi có ý thế sao? Ngươi muốn vì ta che giấu nên mới ủy khuất bản thân?''

Ngữ khí Diệp Thanh An như cố tình không nghe hiểu ý nàng ta còn ánh mắt lại nhìn thẳng Bùi Ninh Dao, nhìn đến mức Bùi Ninh Dao xém chút không dám ngẩng đầu lên.

Thực sự kỳ quái, sao nữ nhân này lại có khí thế bức người như vậy!

''Mèo có thể không phải ngươi ra tay nhưng nha hoàn của ngươi thì có thể.''

Hắn nói Mặc Như sao? Mà Bùi Ninh Dao cũng thật thông minh. Đầu tiên là loại bỏ người bên cạnh nàng sau mới tới nàng.

Tiểu Như vốn theo nguyên chủ từ nhỏ, không những trung thành mà võ công cũng không tệ.

''Nàng ta không thể.''

''Không thể? Sao không thể chứ. Độc phụ, bổn vương đã nhịn ngươi đủ lâu rồi, quá nhiều lần tái diễn đã chạm vào ranh giới của bổn vương, đừng trách ta không khách khí.''

Giới hạn của Mộ Dung Trì Yến ngoài Bùi Ninh Dao còn có ai?

Thế nhưng Diệp Thanh An cũng giống hắn, nàng cũng có giới hạn, mà giới hạn của nàng chính là người của nàng. Và hiện tại thì đó là Mặc Như.

Diệp Thanh An khẽ nhíu mi cười như không cười: ''Nhịn ta đủ lâu? Ta mới là nhịn các ngươi đủ lâu đấy! Nếu mèo do ta giết ta nguyện chịu phạt, nhưng nếu không phải do ta làm, không biết vương gia luôn tự xưng là công chính có thể trừng phạt Trắc phi dung túng hạ nhân châm ngòi gây chuyện?''

Không đợi Mô Dung Trì Yến lên tiếng, nàng phân phó Mặc Như: ''Đi, đưa xác Tiểu Tuyết cùng Trần ma ma đến đây, ta phải đối chất cho rõ!”

Đáy lòng Bùi Ninh Dao hơi sợ hãi, thật sự không ngờ tới bao cỏ vô dụng này lại đột nhiên thay đổi, dường như trở thành người khác.

Lúc trước Trần ma ma nói thì nàng lại không tin, bây giờ có chút luống cuống.

Nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và còn điều thêm nữa khi nhìn đến sắc mặt âm trầm của Mộ Dung Trì Yến lại tự tin hơn mấy phần.

Bùi Ninh Dao nghĩ Nhiếp Chính vương có tình cảm sâu nặng với nàng ta, nếu không phải Diệp Thanh An này thì nàng ta chính là Vương phi.

Mộ Dung Trì Yến hận nàng ta đến chết, trong lòng càng áy náy với mình.

Hắn tuyệt đối sẽ không đứng về phía Diệp Thanh An, dù nữ nhân này có đem mọi chuyện nói ra cũng không làm nên chuyện gì.

''Mèo chết rồi còn đối chất, ngươi muốn thấy xác của nó mới an tâm sao?''

Nàng gần như không còn kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng: ''Không xem nó chết thế nào thì sao có thể tự chứng minh bản thân trong sạch, Mộ Dung Trì Yến ngươi đừng khinh người quá đáng!''

Hai người giằng co trong im lặng, trong mắt đều có sóng gió, trong lúc này độ ấm quanh nơi này hạ xuống không ít.

''Vương gia, nếu Vương phi đã muốn như thế thì để nàng xem đi, đừng vì chuyện nhỏ ảnh hưởng hòa khí, trong lòng thiếp thân sẽ khó xử.''

Bùi Ninh Dao nhu nhược nói một câu, khí tức trên người Mộ Dung Trì Yến nhạt đi không ít.

Hắn hờ hững nhìn chằm chằm Diệp Thanh An: “Bổn vương muốn nhìn xem ngươi còn muốn nói dối thế nào?”

Rất nhanh Trần ma ma và xác của Tiểu Tuyết được đưa đến.

Nàng nhìn liếc qua xác của con mèo khóe miệng bỗng nhếch lên một đường.

Tiểu Tuyết bị một vật sắc đâm vào, có thể là chủ thủy cũng có thể là kiếm. Chỉ là...

Vì muốn giá họa cho nàng, các nàng ấy lại hạ độc thủ với mèo con như vậy. Đáng tiếc, bọn họ tính kế sai người rồi. Nếu là Diệp Thanh An lúc trước sẽ không biết cách đối phó rồi. Nhưng âm mưu quỷ kế gì mà nàng chưa thấy qua đâu, chút khôn vặt này cũng dám dùng hại nàng?

Nàng cười như không cười đánh giá Trần ma ma: ''Trần ma ma, Tiểu Tuyết ngày thường có chủ động chạy lung tung hay chủ động cào người không?''

Bùi Ninh Dao lại giành trả lời trước: ''Vương phi, Tiểu Tuyết tuy có chút nghịch ngợm nhưng cũng chỉ luôn ở trong viện và tuyệt đối sẽ không chủ động cào người, có phải hiểu lầm gì đó mà người hoài nghi nó như vậy?''

Chậc chậc, Trắc phi này không quên chụp lên đầu nàng tội danh dơ bẩn. Diệp Thanh An lùng liếc nàng ta một cái: ''Ta hỏi ngươi sao? Nếu không hỏi, hiện tại đến lượt ngươi nói sao?

Bùi Ninh Dao nghẹn ngào ủy khuất nhìn Mộ Dung Trì Yến một cái, như là ai đó ức hiếp nàng ta.

Mộ Dung Trì Yến vừa định mở miệng răn dạy Diệp Thanh An thì lại nghe nàng nói: ''Xác mèo còn ấm, chứng tỏ mới tìm thấy vả lại nếu vậy vết thương nhỏ thế không đủ để giết nó ngay lập tức.''

Nhỏ? Nàng nói nhỏ sao. Vệt máu đáng sợ loang gần khắp người nó mà bảo nhỏ sao?

''Con mèo ăn vào giờ nào?'' Nàng hỏi Trần ma ma.

''Bẩm Vương phi, là giờ ngọ.'' Bà ta cũng không nhiều lời lập tức nói ra.

Mặc dù nói là tỉnh dậy vào buổi sáng nhưng lúc Diệp Thanh An tỉnh dậy cũng đã gần qua giờ tỵ rồi. Nhưng không ngờ con mèo vừa chết bọn họ lại vội vã cáo trạng, đúng là ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.