Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1311: Chương 1311: Ẩn Môn 12




Mộ Dung Dương lại lần nữa hừ lạnh, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, trên người mang theo hơi thở âm lãnh, làm cho độ ấm trong phòng giảm xuống vài phần.

Sau khi hắn rời đi được một lúc, khuôn mặt Ôn Hiền cũng trầm xuống, bên môi nâng lên nụ cười lạnh nhạt.

“ Mộ Dung Dương, ngươi cho rằng ngươi có quyền thế ngập trời, có thể bảo hộ Mộ Dung Thiến một đời một kiếp, cho nên dung túng bất cứ hành vi nào của nàng, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu rõ, nếu không dạy dỗ con cháu cho thật tốt, một ngày nào đó Mộ Dung thế gia sẽ bị diệt trong tay nàng!”

So với Ôn Nhã, Mộ Dung Thiến xác thật kém xa.

Nếu Mộ Dung Thiến có chỉ số thông minh của Mộ Dung Thiến, cũng không đến mức bị bại thê thảm như vậy....

Cho dù thành chủ đã hạ mệnh lệnh, việc này lại không được lan truyền đi ra ngoài, nhưng vẫn bị người trong Đệ Nhất thành biết được.

Nguyên nhân bởi vì, sau khi Mộ Dung Dương trở về đã truyền đạt lại mệnh lệnh của thành chủ, Mộ Dung Thiến tức khắc phẫn nộ, làm cho toàn bộ Mộ Dung thế gia đều có thể nghe âm thanh của nàng tức giận mắng chửi Ôn Nhã, tiếng mắng kia rất là khó nghe, hơn nữa còn truyền ra ngoài, thế cho nên người nào đi ngang qua Mộ Dung thế gia đều có thể nghe rõ mồn một tiếng mắng của nàng.

Vì vậy, người Đệ Nhất thành đều bắt đầu nghị luận, đặc biệt là những người chưa từng tham gia khảo hạch, càng cho rằng Ôn Nhã đã làm gì đối với Mộ Dung Thiến, cho nên Mộ Dung Thiến mới hận nàng tới tận xương tủy.

Bất đắc dĩ, Ôn gia dưới mệnh lệnh của thành chủ phải giải thích việc này, đương nhiên khi biết được Mộ Dung Thiến muốn oan uổng Ôn gia ăn cắp đan dược, đều khịt mũi coi thường đối với nàng, vì thế trong toàn bộ Đệ Nhất thành, tất cả đều làm lơ tiếng mắng chửi của Mộ Dung Thiến.

Mọi người đều biết, Ôn Nhã đối với Mộ Dung Thiến tình như tỷ muội, không nghĩ tới Mộ Dung Thiến còn lòng lang dạ sói như vậy, cư nhiên vu hãm đối với Ôn gia, mà sau khi nàng làm ra chuyện này, còn không biết xấu hổ mà vũ nhục Ôn Nhã?

Hiện tại, người trong Đệ Nhất thành đều bắt đầu đồng tình với Ôn Nã, cho đến nỗi khi người Đệ Nhất thành hiện giờ chỉ cần nhắc tới Mộ Dung Thiến, đều sẽ hướng mặt đất nhổ một bãi nước bọt.

Cho dù là tiểu hài tử ba tuổi, cũng khinh thường hành vi của nàng!

Trong nhất thời, thanh danh của Mộ Dung Thiến xuống cấp, mà cũng tương phản lại Ôn Nhã được người người khen ngợi.

Kỳ thật, nếu Mộ Dung Thiến không có ở trong Mộ Dung thế gia mắng chửi Ôn Nhã, nói không chừng việc này sẽ được thành chủ áp chế xuống, cũng chưa từng nghĩ đến chính nàng đã đem hết thảy mọi chuyện làm hỏng! thế cho nên hiện giờ tiếng xấu đã lan rất xa!

Đương nhiên, chuyện này cũng lan truyền tới tai Cố Nhược Vân, sau khi nghe việc này, Cố Nhược Vân chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Nhưng thật ra Tử Ngọc đứng một bên lại phẫn nộ lên, hung hăng nói: “ Ôn Nhã này thật đúng là đủ tàn nhẫn, rõ ràng là người Ôn gia ăn cắp đan dược của Mộ Dung Thiến, kết quả lại biến thành Mộ Dung Thiến vu oan giá họa nàng, lại còn được mọi người đồng tình.”

Sau khi nghe được âm thanh tức giận bất bình của Tử Ngọc, Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: “ Không có biện pháp, nếu Ôn Nhã cùng đối mặt với Mộ Dung Thiến, nàng ( ÔN) đấu không lại nàng (MDT).”

“ Chủ tử, ta không nghĩ rằng mọi chuyện lại như vậy,” Sở La trầm ngâm nửa ngày nói, “ Ôn Nhã được tả sứ Ẩn Môn trợ giúp, mới có thể thuận lợi vu oan giá họa cho Mộ Dung Thiến, nếu không có người ẨN Môn hỗ trợ, sợ là nàng cũng không thể dễ dàng hoàn thành chuyện này.”

“ Không,” Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, cười lạnh nói: “ Hiện giờ hình thức của Đệ Nhất thành, thành chủ tuyệt đối sẽ không để tam đại gia tộc bảo hộ xảy ra bất cứ phân tranh nào! Cho nên, cho dù không có Ẩn Môn, thành chủ cũng sẽ đem chuyện này quy tội cho Mộ Dung thế gia, chỉ có như vậy mới có thể ngăn lại hai gia tộc chiến đấu, nói cách khác Mộ Dung thế gia sẽ không nhẫn nại được mà ra tay với Ôn gia, kể từ đó Đệ Nhất thành chắc chắn đại loạn.”

Nếu thành chủ muốn ngăn hai đại gia tộc xảy ra chiến đấu, vậy chỉ có thể đem người Mộ Dung thế gia giam lỏng, mà giam lỏng bọn họ nhất định phải có một cái cớ, cái cớ kia tất nhiên lấy từ chuyện của Ôn Nhã cùng Mộ Dung Thiến mà xuống tay.

Cho nên, từ lúc bắt đầu Cố Nhược Vân liền biết, muốn tấn công Ôn gia không có dễ dàng như vậy.

“ Thật là đáng tiếc.”

Chu Tước tiếc hận đầy mặt nói: “ Ta vốn dĩ cho rằng sau khi đả thương Mộ Dung Thiến, khẳng định nàng sẽ cùng Ôn Nhã xảy ra phân tranh, nhưng không nghĩ tới lại bị nữ nhân Ôn Nhã kia sắp xếp ổn thỏa như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.