Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1009: Chương 1009: Bạch y nữ tử thần bí (bốn)




Edit: kaylee

Đi ra đầu tiên là bóng dáng màu xanh kia, sắc mặt nữ tử vẫn thanh lãnh lạnh nhạt trước sau như một, con ngươi đen bình tĩnh không gợn sóng, nhìn không ra cảm xúc dao động gì.

Mà sau khi trông thấy vẻ mặt của nàng, trái tim Ôn Ngạn ‘lộp bộp’ một cái, vội vàng nhìn về phía cửa phòng.

“Ngoại công, thế nào?”

Hắn liếc mắt một cái đã thấy lão giả khoanh chân mà ngồi, đồng thời cũng nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của lão giả kia, trái tim co rút một chút: “Ngoại công, có phải thất bại hay không? Không sao, cho dù thất bại còn có Long Huyết quả, con nhất định sẽ làm cho Long Huyết quả phát huy ra hiệu quả lớn nhất.”

Giờ này khắc này, Ôn Ngạn còn tưởng rằng Giang lão chịu không nổi đả kích, mới vẫn không nói một lời, vội vàng an ủi ông, chỉ là mặt mày kia lại nhăn chặt, không biết suy nghĩ cái gì.

“Tiểu tử thối!”

Thật lâu sau, ở dưới vẻ mặt khẩn trương kia của hắn, rốt cục lão giả cũng mở miệng phát ra một âm thanh: “Ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Cơ thể của ta đã sắp cứng ngắc, còn không nâng ta dậy?”

“Hả?” Ôn Ngạn sửng sốt một chút, rồi sau đó vội vàng nghe theo phân phó nâng Giang lão đứng lên từ trên mặt, lee~lqđ mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Ngoại công, người làm sao? Cho dù Cố cô nương thất bại, thì cũng không sao, dù sao nhiều Y Sư đã từng chữa trị cho người như vậy cũng đều thất bại, cho nên người cũng đừng trách nàng, huống chi, không phải nàng nói một ngày không cách nào loại bỏ sạch sẽ độc tố sao? Này chỉ là ngày đầu tiên thôi, còn có hai ngày có thể thử.”

Bất luận như thế nào, Cố Nhược Vân cũng là người trợ giúp toàn bộ Hắc Vân thành, thế nào Ôn Ngạn cũng không hy vọng ngoại công nhà mình sẽ trách tội nàng.

Giang lão hít vào một hơi thật sâu, trừng mắt Ôn Ngạn: “Ai nói thất bại? Ta chỉ là cảm thấy thân thể chết lặng mà thôi, ta nói cho ngươi biết, từ sau khi trúng độc tới nay, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy thân thể nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, thật giống như tây gân phạt tủy!”

Ba ngày?

Giang lão cảm thấy không cần ba ngày, nếu cố gắng thì ngày mai ông có thể chấn chỉnh lại uy phong ngày trước!

Nghĩ vậy, ông không tự chủ được mà kích động, khuôn mặt toả sáng nói.

“Ngạn nhi, ta có một loại cảm giác, nha đầu kia cũng không phải là vật trong ao! Một ngày nào đó, nàng sẽ trở nên càng mạnh, đến cái loại thời điểm này, có lẽ những thiên tài Đệ Nhất thành cũng chỉ có thể ngưỡng vọng sự tồn tại của nàng!”

Ôn Ngạn sửng sốt một chút.

Thực lực của Cố Nhược Vân rất mạnh, chuyện này hắn thừa nhận.

Nếu không con thánh thú kia cũng không cam tâm tình nguyện đi theo nàng!

Chỉ là.......

Tuyệt thế thiên tài Đệ Nhất thành cũng không bằng nàng?

Này có khả năng sao?

Đệ Nhất thành khác với bên ngoài! Bên trong thiên tài nhiều không đếm xuể, có một số càng là tồn tại vô tiền khoáng hậu (trước đó không có, sau đó cũng không có). Nhưng mà hắn lại thật không ngờ, ngoại công sẽ đánh giá nàng cao như vậy!

“Trúc nhi,“ Giang lão nhìn Giang Mặc Trúc ngoài cửa, nhíu mày, nói: “Nha đầu kia đáng giá ngươi kết giao! Hơn nữa học với nàng thật tốt, ta tin tưởng, lqđ sự xuất hiện của nàng, tất nhiên sẽ làm cục diện Bắc Tạp lãnh địa xảy ra thay đổi rất lớn, thậm chí thống nhất cũng nói không chừng.”

Ôn Ngạn vốn còn đang chưa phục hồi tinh thần lại vừa nghe lời này, vẻ mặt lại ngây ngẩn cả ra.

Sự xuất hiện của nàng, sẽ làm cho cục diện hiện giờ của Bắc Tạp lãnh địa xảy ra thay đổi?

Ôn Ngạn nhíu mày, cũng không có trả lời lời nói của Giang lão nữa.

Nhưng hắn lại thật không ngờ, ở một ngày nào đó, Giang lão một ngữ thành sấm, Bắc Tạp lãnh địa quả thật bởi vì sự xuất hiện Cố Nhược Vân mà làm cho cục diện thay đổi, càng là vì thế dẫn phát một hồi tinh phong huyết vũ!

“Gia gia, con hiểu được.”

Giang Mặc Trúc nở nụ cười.

Tươi cười của hắn rất là rực rỡ, giống như ánh mặt trời chiếu vào lòng người.

Mà đúng vào lúc này, bóng dáng thanh lệ lạnh nhạt kia xuất hiện ở trong đầu của hắn, làm cho khuôn mặt thanh tú của hắn đỏ ửng: “Con sẽ không làm cho gia gia thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.