Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1522: Chương 1522: Cấm địa Minh Phủ 3




Đương nhiên, Cố Nhược Vân không biết vì muốn mượn sức nàng, Hoàng Oanh xem như là bỏ vốn gốc, phải biết rằng cho dù là nàng, có được cao giai linh khí cũng chỉ có hai thanh.

Đáng tiếc chính là, nàng nhất định không làm chuyện không công........

Lấy thực lực Cố Nhược Vân, cao giai linh khí căn bản nàng không để vào trong mắt, nếu nàng yêu cầu tùy thời đều có thể đem một vũ khí bình thường biến thành cao giai linh khí.

Cho nên, Cố Nhược Vân chỉ là nhìn thanh chủy thủ, cũng không có động tác khác.

“ Cố cô nương, ngươi không thích sao?” Hoàng Oanh nhìn thấy biểu tình của Cố Nhược vân, thật ra sửng sốt một chút.

Nữ nhân này khi nhìn thấy thanh chủy thủ rõ ràng đã kinh ngạc một chút, nói cách khác nàng nhận ra đây là thanh cao giai linh khí. Nhưng vì sao nàng đối với lễ vật mê người như vậy, lại không cầm lấy?

“ Tục ngữ có câu không có việc gì không đăng tam bảo điện, ngươi nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?” Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Hoàng Oanh, nhàn nhạt nói: “ Còn nữa, ngươi chưa báo họ danh, ta càng không biết ngươi là người nào?”

Sắc mặt Hoàng Oanh xuất hiện một tia xấu hổ, sao nàng lại quên mất, nữ tử trước mặt căn bản không biết nàng là người nào.

Nghĩ đến đây, nàng hít sâu một hơi nói: “ Cố cô nương, ta là Hoàng Oanh nữ nhi của Chủ Phủ Minh Phủ, ta tới tìm ngươi không có bất luận ác ý gì, chỉ là muốn gặp ngươi làm bằng hữu thôi.”

Nữ nhi Chủ Phủ Minh Phủ?

Cố Nhược Vân rất có hứng thú nhìn nữ tử áo vàng trước mặt, bên môi nâng lên một mạt ý cười khẽ.

“ Ta nghe Tiểu Dạ đã nói qua ngươi, hắn nói ngươi muốn gả cho hắn?”

Sắc mặt Hoàng Oanh càng thêm xấu hổ, nàng tựa hồ như thế nào cũng không nghĩ tới Cố Nhược Vân sẽ trực tiếp đem chuyện này nói ra, hơn nữa trong lời nói lại có một chút ý tứ hưng sư vấn tội.

Chẳng lẽ nàng không thích Thiên Bắc Dạ, hay việc này cũng là do thân phận thiếu chủ Minh Phủ? nói cách khác, vì sao nàng không tức giận? ngược lại còn hứng thú bừng bừng khi thấy mình?

Nếu thật như thế, vậy càng tốt?

“ Cố cô nương, không phải ta muốn gả cho thiếu chủ, chuyện này là phụ thân ta cùng vài trưởng lão quyết định, ta cùng thiếu chủ đều có chút không biết phải làm sao.”

Con ngươi Hoàng Oanh lập lòe vài cái, ý cười doanh doanh trả lời Cố Nhược Vân.

Ngụ ý, vô luận là nàng hay là Thiên Bắc Dạ, đều phải nhất định tuân theo quyết định của Chủ Phủ cùng các vị trưởng lão lấy nhau.

Bọn họ không thể làm gì khác.

“ không,“ Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, ý cười trên mặt không biến mất, “ Nếu ngươi nói ngươi không thế không thực hiện mệnh lệnh thì ta tin, nhưng ngươi nói Tiểu Dạ cũng như vậy thì ta lại không tin, hắn sẽ không cưới ngươi.”

Nghe được lời này của Cố Nhược Vân, Hoàng Oanh cũng không có tức giận, trên mặt vẫn nâng lên ý cười nhàn nhạt: “ Cố cô nương, ta thật lòng muốn cùng ngươi làm bằng hữu, ta cũng không thích thiếu chủ, nhưng lại bất đắc dĩ bị bức gả cho hắn, đồng dạng hắn cũng như vậy, hơn nữa hắn còn phải nạp cháu gái của trưởng lão trong tộc làm thiếp, nhưng ngươi yên tâm, nếu ta đã làm bằng hữu của ngươi, nhất định không cho phép thiếp thất khác khi dễ ngươi.”

Khi nói lời này, Hoàng Oanh quét mắt nhìn thanh chủy thủ trên bàn: “ Thanh cao giai linh khí này tặng cho ngươi, nó là của ngươi, ngươi cũng có thể sử dụng để phòng thân, nếu hiện tại chúng ta là bằng hữu, sau nay ta sẽ bảo vệ an toàn của ngươi, nói cách khác trong Minh Phủ ngươi chỉ có một thân một mình rất khó khăn.”

Một đoạn lời nói này, Hoàng Oanh nói rất chân tình đạt ý, thật như đang suy xét vì Cố Nhược Vân.

Đương nhiên, tình nghĩa của nàng chính là thật, chỉ cần Cố Nhược Vân nhận lấy thanh chủy thủ này, sau này tất nhiên nàng ta sẽ bảo vệ an toàn cho Cố Nhược Vân.

Nguyên nhân bởi vì Cố Nhược Vân đối với Hoàng Oanh chỉ là người không quyền không thế, cũng không sợ nàng hai lòng! Đối với nàng mà nói, một nữ nhân bên ngoài căn bản cũng không cần sợ hãi!

So với việc để Thiên Bắc Dạ sủng ái nữ nhân khác trong Minh Phủ thì hãy để hắn sủng ái Cố Nhược Vân tốt hơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.