Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 64: Chương 64: Chủ thượng (một)




Cố Nhược Vân vốn định xoay người rời đi sau khi nghe nói như thế, bước chân bất giác ngừng lại, nàng khẽ dương khóe môi, một chút ý cười treo ở trên khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ.

“Tiểu Dạ quả thật là ta nhặt được, nhưng mà ta cũng không có làm cho hắn đi theo ta, thế nào, chẳng lẽ Thi Vân cô nương quen biết tiểu Dạ?”

“Cố cô nương, ta không có ý tứ gì khác, nhưng mà thật trùng hợp, quả thật ta đã gặp qua nam nhân này, còn có một đoạn nhân duyên không nhỏ, đáng tiếc là, hắn giống như không nhớ rõ đoạn trí nhớ kia, cho nên ta mới nhắc nhở Cố tiểu thư, nói dối thế nào, rồi cũng sẽ có một ngày bị vạch mặt.”

Ngụ ý, người quen biết Thiên Bắc Dạ là nàng, lại âm kém dương sai để Cố Nhược Vân và hắn gặp nhau, mới có thể tạo nên cục diện hiện giờ.

“Lời này của Thi Vân tiểu thư là có ý tứ gì? Chẳng lẽ, nam nhân trong nháy mắt giết Lăng Nghị vừa rồi kia là nàng quen biết? Nhưng mà nam tử này từng mất trí nhớ, nên lầm cho rằng nàng là Cố Nhược Vân?”

“Đúng vậy, không nghĩ tới Cố Nhược Vân vậy mà có thể vô sỉ đến loại trình độ này, còn nói ra lời nói dối như vậy, cũng khó trách, loại người này không có dung nhan khuynh quốc giống nàng, sao xứng đôi tuyệt thế nam nhân trước mắt?”

“Cùng Thi Vân tiểu thư đứng chung một chỗ, quả thực chính là phượng hoàng và gà rừng! Huống chi Thi Vân tiểu thư là người phương nào? Nàng chính là truyền nhân (người thừa kế) của Luyện Khí Tông, tuyệt thế thiên tài tuổi còn nhỏ cũng đã tới Võ Vương, như thế nào có thể so sánh được với nàng?”

Mọi người ào ào phát ra âm thanh, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân tràn ngập khinh bỉ.

Lúc này, ai cũng không có chú ý tới dưới tửu lâu, một gã nam tử trong tay cầm quạt lông, lười nhác nằm ở phía trên ghế dựa mềm, thị nữ nha hoàn vờn quanh, hoạt sắc sinh hương.

Giờ phút này, cặp mắt phượng câu hồn người của nam nhân kia xuyên thấu qua mọi người dừng trên người thiếu nữ ở trong đám người. Rồi sau đó nhẹ nở nụ cười, nụ cười này, tuyệt sắc vô song, thiên hạ phong hoa.

“Nàng chính là phế sài muội muội kia của Cố Sanh Tiêu? Thú vị, muội muội này của Cố Sanh Tiêu quả thật rất thú vị, hơn nữa nàng có thiên phú hiếm thấy như vậy, lại bị cho là phế sài.”

Chậc chậc, nếu người có thiên phú bực này là phế vật, trên đời chỉ sợ không có thiên tài.

Mọi người đều biết, võ giả tu luyện về sau cũng thì càng ngày càng khó thăng cấp, cũng có người gặp phải chút bình cảnh cả đời cũng không cách nào vượt qua, nhưng mà, trên đời một loại thiên phú, có thể không cần để ý tất cả bình cảnh, cho dù giai đoạn đầu nàng đột phá không bằng thiên tài khác, nhưng càng về sau, thiên phú của nàng cũng hiện ra càng nhiều.....

Loại thiên tài này, chính là có Linh Hải rộng lớn hơn người khác rất nhiều.

Mà thật hiển nhiên, Cố Nhược Vân chính là người có được loại thiên phú này.... ....

Trong mắt hiện lên một vệt sáng sắc nhọn, nam nhân không tiếng động nở nụ cười: “Trên đời này người duy nhất có thể làm cho ta bội phục, chính là Cố Sanh Tiêu, không biết muội muội của hắn lại là một nhân vật thế nào, nhưng mà lúc này đây, xem ra ta không có đến Thanh Long Quốc này không công.”

Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt hắn càng sâu: “Thanh Y, ngươi đi tra tất cả chuyện về Cố Nhược Vân cho ta.”

“Vâng, chủ thượng!”

Vị nữ tử áo xanh kia cầm kiếm khom người, rồi sau đó lui xuống.... .....

... ........

Ngoài Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân không nói gì, biểu cảm hờ hững kia giống như trực tiếp xem đối phương như không tồn tại.

Đúng lúc này một giọng nói làm người khó chịu chen vào.

“Cố Nhược Vân, không nghĩ tới ngươi hèn hạ như vậy!” Hai mắt của Cố Phán Phán trừng lớn, chính nghĩa lẫm nhiên nói, bộ dáng kia thật giống như Cố Nhược Vân là ma đầu mà người người muốn tru diệt, “Hoàn hảo gia gia có dự kiến trước, trục xuất người như ngươi ra khỏi gia môn! Nếu không mà nói, chẳng phải là bị ngươi liên lụy thanh danh của Cố gia ta?”

Nhưng mà, tiếng nói của nàng chưa dứt, bên cạnh liền truyền tới một tiếng cười lạnh trào phúng.

“Hả? Cố gia ngươi còn có thanh danh? Ha ha, ta cũng là lần đầu tiên nghe thấy.”

La Âm lạnh lùng cười nói: “Cố Phán Phán, nơi này không có chỗ cho ngươi xen mồm vào, tốt nhất câm miệng cho ta, chọc giận lão nương, lão nương lập tức dùng dưa chuột thọt chết ngươi!”

“Ngươi…. Ngươi…...”

Cố Phán Phán tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cắn chặt hàm răng mới nói ra bốn chữ.

“Ngươi không biết xấu hổ!”

Chương 81: Chủ thượng (hai)

“Chậc chậc, ta quả thật thật không biết xấu hổ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn thánh mẫu Bạch Liên hoa! Nhưng mà bằng chỉ số thông minh của Cố Phán Phán ngươi, ngay cả loại thánh mẫu Bạch Liên hoa này cũng làm không được.”

La Âm cười lạnh nhìn về phía Thi Vân ở phía trước, trên mặt tàn nhang mang theo khinh bỉ và đùa cợt, ánh mắt kia vô cùng ghét bỏ, thật giống như Thi Vân một thân bạch y như tuyết rất là dơ bẩn.

Thi Vân con ngươi hơi hơi trầm xuống, nhưng mà đối với nàng mà nói, La Âm chỉ là tiểu sửu nhảy nhót mà thôi, giết nàng, còn làm bẩn kiếm trong tay bản thân.... .....

Hơn nữa, sẽ có người sẽ ra mặt đối phó nàng.

Thật hiển nhiên, Cố Phán Phán chính là loại người này, nàng triệt để bị La Âm chọc giận, cả người đều giống như tiểu sư tử nổi giận giương nanh múa vuốt đánh về phía La Âm.

Phanh!

La Âm trực tiếp nâng chân lên, một cước đã đạp bay thân thể của Cố Phán Phán ra ngoài, rồi sau đó xuất ra một tấm khăn tay chà lau đế hài của mình, vô cùng tiếc hận nói: “Vừa rồi ta lại có thể dùng chân đạp nàng, xem ra này đôi giày không thể dùng nữa! Vì một cước đá này, làm hỏng một đôi hài của ta, thua thiệt! Thực mẹ nó thu thiệt!”

“Ngươi......”

Cố Phán Phán tức thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, nàng gắt gao cắn răng, dùng hết toàn bộ lực lượng nghẹn ra ba chữ: “Ngươi vô sỉ!”

Nhìn thấy biểu cảm đau long của La Âm, Cố Nhược Vân phì cười ra tiếng: “Lấy của cải của ngươi, mua một đôi giày không phải là đơn giản giống như ăn một miếng cơm à.”

“Vấn đề quả thật là như thế, nhưng mà, tiểu tiện nhân này ngay cả một tiền đồng cũng không giá trị bằng, cho dù bán nàng, cũng mua không nổi một đôi hài của ta đây.” La Âm lắc đầu thở dài, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Lần này, cho dù khuôn mặt của Cố Phán Phán có dày hơn nữa, cũng chịu không nổi loại nhục nhã này, trực tiếp lựa chọn hôn mê bất tỉnh.

“Chậm đã!”

Nhìn thấy Cố Nhược Vân lại muốn rời đi, Thi Vân con ngươi trầm xuống, nói: “Ngươi tính toán cứ như vậy rời đi?”

Bước chân hơi ngừng lại, Cố Nhược Vân đưa lưng về phía Thi Vân, âm thanh lạnh lùng đạm bạc, lại sắc bén giống như kiếm.

“Ngươi ngăn được ta?”

Nói xong lời này, nàng không còn lưu lại, chậm rãi bước vào Bách Thảo Đường, biến mất ở bên trong đôi mắt càng ngày càng lạnh kia…...

Thi Vân gắt gao nắm chặt tay, rồi sau đó chậm rãi thả ra, đôi mắt đẹp nhìn về phía Thiên Bắc Dạ đang định theo Cố Nhược Vân rời đi, trong ánh mắt lộ ra đau thương.

“Chàng thật sự quên ta?”

Nàng không tin, không tin nam nhân này sẽ quên nàng.

Nếu không phải kiếp trước có một đoạn nhân duyên, vậy nàng cũng sẽ không thể thường xuyên mơ thấy hắn, cho dù trong mộng bọn họ không có trao đổi gì, nhưng mà, trong cảnh trong mơ, bóng dáng nam nhân huy kiếm mà chiến lại xúc động tâm linh của nàng, làm cho nàng vẫn luôn tin tưởng nam nhân này chính là phu quân cả đời của nàng.

Vì vậy mặc kệ đối mặt với người theo đuổi vĩ đại cỡ nào, nàng đều bất vi sở động (không hề cử động).

Kiên trì đến nay, chính là vì đợi hắn xuất hiện.

Đáng tiếc, hắn xuất hiện, lại giống như không quen biết nàng.... ......

Nếu hai người không hề dây dưa, như thế nào nam nhân tao nhã tuyệt thế này lại hiện thân ở trong mộng của nàng?

Huống chi, Thi Vân luôn luôn tin tưởng kiếp trước kiếp này!

“Ánh mắt của ngươi thật ghê tởm!” Trong mắt Thiên Bắc Dạ hiện lên một chút chán ghét, “Thật giống như muốn cởi hết quần áo của ta ra! Ngươi không phải Tiểu Vân, trừ bỏ Tiểu Vân ra, ta không hy vọng người khác liếc mắt nhìn ta nhiều một cái.”

Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy Thi Vân, trong lòng Thiên Bắc Dạ đã rất không thoải mái, thậm chí chỉ cần nàng ở trong phạm vi của hắn, còn có một loại cảm giác chán ngán.

Rất khó chịu!

“Tiểu Dạ…...”

Nghe được lời nói của Thiên Bắc Dạ, Thi Vân tâm chợt đau xót, nàng muốn nói gì đó, thì một cổ sát khí cường đại nháy mắt khóa nàng lại, trong chớp mắt, nàng giống như rơi vào địa ngục, cả người lạnh như băng.

Hơi thở tử vong bao phủ Thi Vân, làm cho sắc mặt của nàng tái nhợt, ánh mắt khiếp sợ ngóng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lại lộ ra âm tà kia.

“Xưng hô này, ngươi không xứng!”

Lạnh.... .......

Thi Vân cảm giác được cả người rét run, mở miệng nhưng không cách nào nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.