“Hừ!”
Nam nhân hung hăng trừng mắt nhìn Tầm Phong: “Tính ngươi vận khí tốt, thiếu công tử không so đo, nếu có lần sau, cẩn thận đầu trên cổ ngươi!”
Dứt lời, hắn thả người nhảy ngồi lên lưng sói, ‘giá’ một tiếng chạy về phía trước, phía sau bụi đất bắn tung tóe lên.
“Tả hộ pháp, này…….”
Nhìn thái độ của những người này, người bên cạnh Tầm Phong dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hắn: “Cứ để cho bọn họ đi sao?”
Giọng nói này làm Tầm Phong phục hồi tinh thần lại, hắn vừa định nói chuyện, đột nhiên, ‘hưu’ một tiếng, một ánh sang màu trắng xẹt qua phía chân trời, rồi sau đó một con sói trắng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Con này sói rất là xinh đẹp, da lông màu tuyết trắng mềm mại tỏa sáng, một đôi đôi mắt vô cùng có linh khí đang tò mò đánh giá nhóm người này.
Nhưng mà, cho dù con sói này đẹp thế nào, thân là lang tộc bên trong Linh Thú, đều có lực công kích rất lớn!
“Tả hộ pháp, cẩn thận!”
Mọi người quá sợ hãi, vội vàng rút ra vũ khí, cảnh giác nhìn Tuyết Lang.
Giờ khắc này, ai cũng không có chú ý tới ánh mắt của Tầm Phong bắt đầu chuyển động.
“Các ngươi đều buông vũ khí cho ta!” Hắn hét lớn một tiếng, rồi sau đó ánh mắt dừng ở trên người Tuyết Lang, có chút hưng phấn nói: “Thiên Lang, ngươi ở chỗ này, có phải chủ tử cũng ở chỗ này hay không?”
Những người khác có lẽ không biết, nhưng mà, hắn lại ở một năm trước, sau khi chủ tử đột phá đến Võ Tướng, tận mắt thấy con Tuyết Lang này đi ra từ trong phòng của chủ tử.... .....
Ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng con Tuyết Lang này là muốn thương hại chủ tử, nhưng mà chủ tử lại nói cho hắn biết, con Tuyết Lang này là Linh Thú nàng vừa mới khế ước được!
Ở trong đại lục, nhân loại và Linh Thú là có thể đạt thành quan hệ khế ước, cùng chiến đấu, lại có một điều kiện tiên quyết, cần phải có được sự đồng ý của Linh Thú, nếu Linh Thú không đồng ý, thì không có cách nào hoàn thành khế ước giữa một người một thú.
Mà Linh Thú luôn cố chấp, thà chết không theo càng là vô số, cho nên bình thường có rất ít người có thể khế ước Linh Thú.
“Bao Bao, trở về.”
Vào giờ phút này, một tiếng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, chợt nhìn thấy Tuyết Lang chạy vội về phía sau, đầu nhỏ giống như làm nũng cọ cọ vào đùi của thiếu nữ, một bộ dáng cầu âu yếm.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía nó chạy đến, sau khi nhìn thấy thiếu nữ đứng ở đó, ánh mắt không tự chủ được sáng ngời.
“Chủ tử!”
Vì sao chủ tử lại ở chỗ này? Hơn nữa còn quen thuộc với con sói kia như vậy.
“Đã trở lại?” Cố Nhược Vân cười khẽ với mọi người, nói: “Nhưng mà, các ngươi đều đứng ở chỗ này làm cái gì?”
“Chủ tử,“ Tầm Phong trầm tư một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Vân: “Chúng ta vừa mới gặp Cố Hướng Lâm, nổi lên một ít tranh cãi, hơn nữa, hắn trở thành thiếu công tử của Thanh Phong phái.”
Cố Hướng Lâm?
Ngón tay thon dài của thiếu nữ nhẹ vuốt qua da lông mềm mại của Tuyết Lang, trầm mặc một lát, nói: “Thanh Phong phái giống như có hai cường giả Võ Vương, hai người đều là Võ Vương sơ cấp, nhưng mà, cho dù hắn trở thành thiếu công tử của Thanh Phong phái, cũng không cải biến được cái gì, mặt khác, Tầm Phong, ngươi lại đi làm một chuyện cho ta.”
Nàng hơi cúi đầu, nói nhỏ vài câu ở bên tai của Tầm Phong, dứt lời, Tầm Phong kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, chắp tay, nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
... ...... ......
Cố gia.
Sau khi biết được tin tức Cố Hướng Lâm trở về, tất cả mọi người chạy đến cửa nghênh đón, trong đó đắc ý nhất chính là Cố Nhị phu nhân, nhi tử nhà mình đã trở lại, đến lúc đó xem còn có ai dám khi dễ nàng! Nhất là tiểu tiện nhân Cố Nhược Vân kia, ỷ vào có Dư lão làm chỗ dựa lại như thế nào? Đến lúc đó không phải là phải ngoan ngoãn trở về dập đầu nhận sai với bản thân?
Lúc đó, nàng nhất định phải buộc tiểu tiện nhân nhục mạ thân nương (mẹ ruột) của ả kia, nếu không, sẽ cho ả đẹp mắt! (L: lee để bà ta gọi CNV là ả để thể hiện rõ sự thù hận ~)
Nghĩ đến đây, trên mặt Nhị phu nhân mang theo cao ngạo, giống như là tất cả mọi người đều thần phục dưới chân của nàng.