* Cố hữu = bạn cũ
Edit: kaylee
Trên quảng trường, xa xa nhìn lại, một mảnh đầu người rậm rạp chằng chịt.
Ở chung quanh quảng trường kia, bày một đống ghế ngồi, ngồi ở trước một phương chính là Thành chủ Vân thành, mà bên cạnh Thành chủ còn ngồi ba vị khác, trong đó một người rõ ràng chính là người quen cũ của Cố Nhược Vân – Thiên Khải Tôn Giả, một người còn lại là Cửu trưởng lão nửa tháng trước mới gặp mặt qua.
Về phần bạch y lão giả vẫn lặng không tiếng động kia, không cần nghĩ cũng biết là người Tiên Địa.
“Cố Nhược Vân!”
Lúc Cố Nhược Vân đang trầm tư, một âm thanh khinh thường truyền đến từ phía sau nàng: “Thí luyện hôm nay, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ chênh lệch giữa Đông Phương thế gia các ngươi và Y Môn chúng ta!”
Cố Nhược Vân nhướng mày, quay đầu nhìn về phía bạch y nữ tử phía sau, lập tức nhận ra nàng chính là người đi theo bên cạnh Vinh Nguyệt nửa tháng trước.
“Khinh Linh, xảy ra chuyện gì?”
Còn không chờ Cố Nhược Vân nói chuyện, Tuyết Nghi mặc một bộ áo bào trắng chậm rãi đi đến, đừng nhìn hiện giờ bà ta đã qua tuổi bán trăm (hơn 50), nhưng bởi vì bảo dưỡng thỏa đáng, hiện giờ nhìn lại lại giống một nữ tử sắp ba mươi tuổi, bà ta vốn muốn nói lời châm chọc Cố Nhược Vân, trong giây lát con ngươi co rụt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử yêu mị đứng ở phía sau thiếu nữ.
“Vệ Y Y, là ngươi!”
Không có khả năng!
Rõ ràng nữ tử này đã bị Môn chủ bị hủy dung nhan, làm sao có thể khôi phục?
“Tuyết Nghi trưởng lão, đã lâu không gặp,“ Trên mặt quyến rũ của Vệ Y Y treo lên một nụ cười lạnh, nói: “Hơn mười năm không gặp, ngươi không biết ta hay sao?”
Sắc mặt Tuyết Nghi thay đổi thất thường, sắc mặt khó coi giống như nuốt phải ruồi bọ, ánh mắt nảy sinh ác độc nhìn nữ tử cười tươi như hoa trước mắt này.
“Vệ Y Y?”
Bạch y nữ tử tên là Khinh Linh kia kinh ngạc một chút, sau đó châm chọc: “Vệ Y Y, không phải là phản đồ của Y Môn chúng ta à, chẳng những khi sư diệt tổ, lại còn hãm hại sư huynh sư muội, sớm đã bị Y Môn chúng ta truy nã, không nghĩ tới trên đời sẽ có người có lá gan lớn như vậy, thu dùng loại nữ nhân này! Thế nào? Vệ Y Y, ngươi cũng muốn thò một chân vào thí luyện hay sao? Nhưng mà ta nghe nói thực lực của ngươi đã sớm bị phế, căn bản chính là một phế vật vô dụng!”
Chuyện năm đó Khinh Linh cũng có nghe thấy, nghe nói thực lực của Vệ Y Y thoái hóa rất nhiều cấp bậc, càng là khó có thể tiến bộ, cho nên, một phế vật như vậy tới nơi này có ích lợi gì?
Bởi vì Khinh Linh không có hạ giọng, hơn nữa đến đây đều là cường giả, cho nên thật rõ ràng nghe thấy được lời của nàng, nháy mắt đã chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân và Vệ Y Y.
“Vệ Y Y, chuyện của nàng ta biết, nghe nói là phản đồ của Y Môn, không nghĩ tới Đông Phương thế gia này thật sự là to gan lớn mật, ngay cả phản đồ đều dám nhận, đây không phải là đối kháng rõ ràng với Y Môn sao? Cho dù Đông Phương thế gia có thế lực cường đại, nhưng phương diện giao tiếp của Y Môn rất mạnh, hắn đây là muốn đối đầu với rất nhiều cường giả?”
“Không sai, năm đó lão Môn chủ Y Môn có giao tình với cường giả khắp thiên hạ, có được không ít hảo hữu (bạn tốt), ngay cả Tam Đại Chế Tài đều có cường giả giao hảo với ông, Vệ Y Y này giết hại sư phụ của mình, đoạt đi Y Học Bảo Điển, chính là phản đồ của Y Môn!”
Mọi người ào ào nghị luận, ánh mắt nhìn Vệ Y Y tràn ngập khinh thường và trào phúng.
Nhưng mà, có một số người lại nhận ra Vệ Y Y chính là Quỷ Y danh chấn đại lục, lúc này đây ngược lại không nói thêm gì, chỉ là lộ ra tươi cười thân cận với nàng.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một hồi tiếng tiêu giống như xuyên thấu linh hồn truyền đến, từ xa lại gần, rất nhanh đã đến bên tai.
Mưa hoa gập trời từ trên trời giáng xuống, dùng hoa đào lót đường, một đám mặc hồng y thị nữ (người hầu nữ mặc quần áo màu hồng) nâng kiệu chậm rãi hạ xuống, dáng người tuyệt mỹ lập tức khiến cho mọi người chú ý. Nhất là hai nữ tử cầm ngọc tiêu trong tay ở phía trước trước kia, quả nhiên là quốc sắc thiên hương.