- Là Lâm gia, Sài gia, Thanh Sơn phái còn có... người của Y Môn!
Sắc mặt Hạ Lâm Ngọc đột nhiên thay đổi.
- Làm sao có thể? Những người này làm sao có khí thế tăng cao như vậy? Cơ bản tất cả mọi người đều là cảnh giới Võ Hoàng thượng cấp! Ta nhớ không nhầm thì trước đó thực lực của bọn hắn không có mạnh như bây giờ.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra làm cho thực lực của bọn hắn trở nên cường đại như vậy.
- Đông Phương thế gia, các người không có tư cách tiến vào nơi này!
Thân ảnh của một người đang từ trong tiến ra, cười lạnh một cái cũng không khiến khuôn mặt kia bớt đi sự ngạo mạn.
- Không có lệnh của Tiên Địa, bất kỳ người nào cũng không thể bước vào! Trừ khi các người gia nhập vào Tiên Địa như bọn ta, tất nhiên cái này không có khả năng cho lắm! Chưa hết... Ai bảo Đông Phương thế gia các ngươi có Cố Nhược Vân? Chúng ta là nhận lệnh từ Tiên Địa phải chặn giết tất cả người của Đông Phương thế gia! Muốn trách thì phải trách đám các người không lường trước sự việc.
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục lên tiếng.
- Ta nghĩ các ngươi chắc đang rất tò mò vì sao thực lực của bọn ta lại trở nên mạnh như vậy? Haha, còn không phải nhờ Đông Phương thế gia các ngươi ban tặng cho sao? Lúc đó, là mừng thọ Lam Vũ Ca, bọn ta vốn là khách, vậy mà lại bị chủ nhân của Đông Phương thế gia đuổi ra ngoài. Sau hôm đó, bọn ta đã liên minh với nhau cùng gia nhập Tiên Địa! Chính là nhờ Tiên Địa mà bọn ta mới mạnh như vậy! Còn hôm nay, chính là ngày mà Đông Phương thế gia bị tiêu diệt!
Nói dứt lời, đám người kia nhanh chóng áp sát lại, khí thế cường đại vang dội, đặc biệt Hôi Bào kia là cảnh giới Võ Tôn, ngay lập tức toàn thân hắn nổi gió lốc.
Hạ Lâm Ngọc không chút do dự, xuất thủ trước!
Trong nháy mắt, hắn rút thanh kiếm màu xanh bên hông ra, hào quang màu xanh có chút chói loá khiến người khác phải đưa tay che mắt.
Nhân lúc bọn người kia còn đang né tránh ánh sáng của kiếm thì Hạ Lâm Ngọc đã đến trước mặt.
“Ầm”
Lưỡi kiếm dài màu xanh rất nhanh vung về phía Hôi Bào lão giả, trong nháy mắt, Hôi Bào đã rút vũ khí ra cản lại ngay trước mặt.
“Keng!”
Hạ Lâm Ngọc cảm giác trong miệng đang run lên, một ngụm máu tươi suýt chút phun ra, chỉ là rất nhanh chóng bị hắn nuốt xuống.
Hắn vội lùi lại hai bước, khuôn mặt thanh tú vô cùng lo lắng.
- Linh khí?
Hôi Bào lão giả có chút bất ngờ, hắn quơ quơ bàn tay đang run lên, đột ngột nở nụ cười.
- Rất thú vị, tiểu tử này lại có trong tay một thanh Linh khí, có điều Linh khí này trong tay ngươi thật sự bị làm bẩn, không bằng giao cho ta, ha ha ha.
“Ầm”
Bất chợt, Hạ Lâm Ngọc vung một đạo kiếm xuống mặt đất, bụi mờ cả bốn phía, che khuất tầm mắt mọi người.
- Các ngươi đi mau!
Lâm Lang có chút sửng sốt.
- Hạ công tử, vậy còn người...
- Ta ở lại cản bọn chúng, các ngươi mau đi đi!
Những người này đều là tỷ tỷ giao phó cho hắn trước khi đi, bất luận là thế nào hắn cũng sẽ bảo vệ cho họ an toàn.
- Một mình ta ở đây có thể ứng phó bọn chúng, các ngươi ở đây sẽ liên lụy ta cho nên mau đi tìm tỷ tỷ của ta đi!
Lâm Lang cắn chặt môi, cuối cùng cũng quyết tâm chạy đi thật nhanh về.
Những người kia thấy thế cũng mau chóng rời đi, trước khi đi đều quay lại nhìn Hạ Lâm Ngọc một chút.
Tuy rằng trong lòng bọn họ không muốn rời đi, nhưng bọn họ đều biết ở lại chỉ vướng víu Hạ công tử bảo vệ mình. Cho nên thứ duy nhất bọn họ có thể làm lúc này là đi tìm Cố Tiểu thư.