Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 316: Chương 316: Cố Nhược Vân tức giận (năm)




Edit: kaylee

“Ha ha!”

Thiên Khung điên cuồng cười hai tiếng, áo xanh bay lên, cuồng phong đột nhiên nổi lên.

“Các ngươi muốn hai người đối phó một mình ta? Không sai, không sai, đã lâu ta không có trải qua chiến đấu như vậy, hôm nay, để cho các ngươi đến trở thành vong hồn đầu tiên sau khi ta khôi phục thực lực đi.”

Xôn xao!

Một khắc kia, một cơn cuồng phong màu xanh quanh quẩn ở bên cạnh Thiên Khung, rồi sau đó, không có bất kỳ dấu hiệu gì, thân thể hắn biến mất, khi lại xuất hiện đã đến sau lưng Lâm Vân trưởng lão.

Xôn xao!

Lâm Vân cảm nhận được uy áp truyền đến từ phía sau, vội vàng xoay người ngăn cản, ‘phịch’ một tiếng, hai chưởng giao nhau ở không trung, mùi máu tươi trực tiếp chui vào trong óc, bước chân của lão nháy mắt lui về sau mấy bước, ở trên không trung để lại một vết ngân.

Sắc mặt của Lâm Vân không còn có khinh thường lúc ban đầu, vẻ mặt ngưng trọng lên.

“Không phải các ngươi rất lợi hại sao?” Thiên Khung nở nụ cười, trong cặp con ngươi đen kia hiển lộ hết khí phách, giống như vương giả cao cao tại thượng, tự cao tự đại: “Một khi đã như vậy, vậy các ngươi lấy ra toàn bộ bản lĩnh của mình đi!”

Vu Sơn cau chặt mày: “Lâm Vân, tuy rằng hắn không có lực lượng Thần Thú, nhưng mà có thể hóa người, đã chứng minh trong cơ thể hắn tuyệt đối có huyết thống Thần Thú, Linh Thú như vậy cũng không dễ đối phó, chúng ta không cần lại che giấu nữa, hôm nay nếu không giết con Linh Thú này, chết tất nhiên là chúng ta!”

“Đúng.”

Lâm Vân gật gật đầu.

Ngay sau đó, hai người rút ra vũ khí cầm trong tay, ở khoảnh khắc rút ra vũ khí kia, một cổ linh lực khuếch tán ra, làm trong lòng mọi người cũng bất giác hung hăng bị chấn động một chút.

“Linh Khí!”

“Không…….. Không đúng, cũng không giống Linh Khí, là phế Linh Khí!”

Hai thanh phế Linh Khí, tự nhiên không giống với thanh Cố Nhược Vân đã từng phát hiện ở trong sơn động Thiên Linh trận kia, dù sao thanh phế Linh Khí Cố Nhược Vân đã từng đoạt được kia có chút niên đại (đã lâu năm), cho nên đều rỉ sắt, hơn nữa hình như Linh Khí bị cái gì ngăn chặn, mới khiến người cho rằng rằng nó là đống đồng nát sắt vụn mà vứt bỏ.

Nhưng mà, cho dù hai thanh phế Linh Khí này cũng có chút cũ, nhưng vẻ ngoài vẫn là có thể nhìn được quá khứ (L: ý nói nhìn có thể biết đã có bao nhiêu năm), huống chi khi Linh Khí bắt đầu khởi động đã thấy không phải là phàm vật.

Hạ Tử Hi cau mày nhìn về phía hai lão giả trong hư không, sắc mặt có chút không dễ nhìn, thân là thiếu chủ Hạ gia, hắn đương nhiên có thể biết uy lực của hai thanh vũ khí này, lúc này đây, chỉ sợ không dễ dàng giải quyết.............

Lâm Vân châm chọc nhìn về phía Thiên Khung, nói: “Ta có thể cho ngươi một cơ hội, lựa chọn giải trừ khế ước với nữ nhân này, hơn nữa phục tùng tiểu thư nhà ta! Như thế ngươi chẳng những có thể nhặt được một cái tính mạng, hơn nữa, Tông chủ chúng ta tất nhiên sẽ ban cho ngươi một thanh phế Linh Khí! Linh Thú có thực lực cường đại giống như ngươi, nếu không có một thanh vũ khí vừa lòng hợp ý, chắc hẳn sức chiến đấu của ngươi cũng sẽ giảm rất nhiều.”

Thiên Khung nở nụ cười, trong đôi mắt đen đẹp đẽ tràn đầy đùa cợt, hắn nhếch môi nhìn Lâm Vân, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ngươi cho rằng dùng hai thanh đồng nát sắt vụn này đã có thể làm cho ta phục tùng một phế vật? Thật có lỗi, cho dù tặng hai thanh đồng nát sắt vụn này cho ta, ta cũng không cần.”

Giờ khắc này, đừng nói là Lâm Vân, sắc mặt của mọi người Luyện Khí Tông đều đại biến.

“Ngươi vừa nói cái gì? Chẳng những nói phế Linh Khí là đồng nát sắt vụn, còn dám vũ nhục tiểu thư nhà ta!” Lâm Vân hoàn toàn tức giận rồi: “Ngươi đi theo người như thế, cho dù cả đời cũng không có được một thanh phế Linh Khí, huống chi nếu tiểu thư nhà ta là phế vật, nàng lại tính cái gì? Chủ tử Bách Thảo Đường lại như thế nào? Chỉ là vận khí tốt chiếm được một ít đan phương mà thôi, nếu đan phương này ở trong tay tiểu thư nhà ta, dùng thời gian bốn năm tuyệt đối đã xưng bá đại lục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.