Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 747: Chương 747: Cự long bán thánh (một)




Edit: kaylee

Cố Nhược Vân không nói gì, dưới gió mát, một bộ áo xanh khẽ bay, ánh mắt của nàng lạnh nhạt mà bình tĩnh, nhìn thẳng đám Linh Thú chạy vội mà đến kia.

“Linh Tiêu, Viêm, các ngươi cũng đã lâu không có hoạt động gân cốt một chút, đi đi.”

Bá!

Trong phút chốc, hai thú hóa thành tia sáng, lập tức tập kích về phía Xích Điện thú kia.

Tuy rằng thực lực lúc trước của Linh Tiêu chẳng phải cường đại nhất trong bốn thú, nhưng mà trận pháp kia cũng không có làm lực lượng của hắn rớt xuống rất yếu, lee~lqđ lúc rời đi trận pháp đã là Võ Tôn trung cấp, trước đó không lâu càng là đột phá tới Võ Tôn cao cấp.

Về phần Viêm, thì càng không cần nói, hắn đã sớm tới cảnh giới này, hơn nữa lực lượng bản thân hắn nắm trong tay, đương nhiên không phải một con hai con Xích Điện thú có thể so sánh.

Sắc mặt Dư Hưng Long có chút khó coi, lạnh lùng nhìn hồng y nam tử, lạnh giọng nói: “Không nghĩ tới Hồng Liên Lĩnh chủ hào phóng như vậy, hai con Linh Thú Võ Tôn cao cấp cứ như vậy tùy tiện đưa cho nữ nhi không biết nhặt được từ nơi nào.”

Kia nhưng là hai con Linh Thú Võ Tôn cao cấp đó, loại Linh Thú này vốn có tính tình cao ngạo quật cường, rất khó phục tùng, không nghĩ tới Hồng Liên này nhưng là cực kì yêu thương nghĩa nữ của mình, Linh Thú mãnh liệt như vậy cũng đưa cho nàng làm bùa hộ mệnh.

“Hai con Linh Thú này không phải là ta đưa.”

Hồng y nam tử nhíu mày, ngay cả hắn cũng bị thực lực Cố Nhược Vân triển lộ ra làm chấn kinh rồi, khó trách nàng có lá gan lớn như vậy dám xâm nhập cánh đồng tuyết này, thì ra nàng chẳng những bản thân thiên phú trác tuyệt, trong tay còn có hai con Linh Thú Võ Tôn cao cấp.

“Ha ha.”

Dư Hưng Long cười lạnh một tiếng, bên môi nâng lên độ cong hèn mọn: “Ta nói Hồng Liên Lĩnh chủ, ngươi có thể không giả bộ sao? Nếu hai con Linh Thú này không phải ngươi cho, chỉ bằng một tiểu nha đầu này có thể lấy được sao? Đừng nói thực lực sau lưng tiểu nha đầu này mạnh mẽ, dù mạnh mẽ thế nào cũng sẽ không thể vượt qua ngươi, nếu không mà nói vì sao nàng phải nịnh bợ ngươi, huống chi, gia tộc nào có thể dễ dàng tha thứ một người không có thiên phú không có một chút linh lực như vậy? Người trên đời này đều là hiện thực, ngươi trợ giúp nàng, không phải là coi trọng nàng tuổi trẻ xinh đẹp sao? Một phế vật, ngươi lại muốn nàng ngụy trang thành thiên tài, cần gì chứ?”

Ầm!

Một ngọn lửa giận cuồn cuộn tuôn ra từ trên người hồng y nam tử, ánh mắt hắn giống như một thanh lợi kiếm sắc bén bắn thẳng đến phía Dư Hưng Long, sau khi cảm nhận được ánh mắt lăng liệt này, diễn~đ@n^lê.quýđôn Dư Hưng Long nhịn không được rùng mình một cái, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ta nói chẳng lẽ không đúng sao? Nữ nhi của ta có gì không tốt? Cũng tuổi trẻ, chỉ là dáng vẻ có chút tạm được mà thôi, nếu ngươi nguyện ý trở thành nữ tế của ta, hai người chúng ta liên hợp tất nhiên mạnh hơn nữ tử này nhiều!”

“Nữ nhi của ngươi?” Hồng y nam tử cười lạnh một tiếng: “Trong lòng ta, nữ nhi của ngươi vĩnh viễn kém thê tử của ta! Cho dù là một chút cũng không bằng, Cố Nhược Vân là nữ nhi của ta, Linh Thú của nàng cũng không phải ta đưa, tin hay không tùy ngươi!”

“Hồng Liên, ta nói cho ngươi biết, ngươi phải cưới nữ nhi của ta! Nếu không mà nói, ta chắc chắn thế bất lưỡng lập (không đội trời chung) với ngươi!”

Nói thật, tuy rằng đến bây giờ Dư Hưng Long còn hận Hồng Liên Lĩnh chủ, nhưng mà nếu Hồng Liên Lĩnh chủ này có thể trở thành nữ tế của lão, thì lão sẽ xóa bỏ tất cả thù hận! Dù sao thiên phú và tầm nhìn của Hồng Liên, ở trên đại lục này, chỉ sợ người có thể vượt qua hắn thật ít lại càng ít.

“Ha ha ha!”

Hồng y nam tử cười to ba tiếng, tiếng cười kia khí phách lăng vân, biến mất trong mây.

“Thế bất lưỡng lập? Tốt! Dư Hưng Long, vậy thì từ đây về sau, Hồng Liên Lĩnh ta tất thế bất lưỡng lập với các ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.