Võ Vương?
Giống như là tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời quang), Lăng Ngọc chưa kịp hoàn hồn lại sững sờ lần nữa, nàng chớp mắt, lần đầu tiên hoài nghi thính lực (năng lực nghe) của bản thân xuất hiện vấn đề.... .....
Dư lão là cường giả thực lực Võ Vương?
Vậy vì sao nàng lại chưa từng nghe nói qua? Hơn nữa, cường giả Võ Vương thông thường chỉ có địa phương kia mới có thể có được, cho dù Thanh Long Quốc thực lực không yếu, nhưng cũng sẽ không thể xuất hiện loại người có thực lực này!
“Tái... Tái tiên sinh, ngài nói hắn là Võ Vương?”
Lăng Ngọc hung hăng nuốt nước miếng, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Dư lão.
Nam tử mặc áo bào đen không nói gì, ánh mắt u ám khủng bố, giống như rắn độc.
“Lão già kia, ngươi một người vừa đột phá Võ Vương là không cách nào chiến thắng lão phu. Nhưng mà, lão phu cũng không muốn chiến đấu với ngươi, ngươi tránh ra! Chờ sau khi lão phu giết nữ tử kia thì ta sẽ rời đi nơi này.”
Dư lão cười lạnh một tiếng: “Nàng đã là người của Bách Thảo Đường ta, ta sẽ không để cho người ta động nàng một phân một hào (*)? Muốn giết nàng? Có thể, ngươi trước hết bước qua thi thể của lão phu đi!”
(*) một phân một hào: ở đây, “phân” và “hào” là đơn vị đo; “phân” là một phần mười (của một đơn vị đo lường nào đó); “hào” là một phần nghìn, mi-li (của một số đơn vị đo lường). Câu nói ý chỉ không để cho bất kỳ ai động đến CNV một chút nào
Nam tử mặc áo bào đen hơi hơi nheo lại đôi mắt, lạnh lẽo nói: “Nếu đây là lựa chọn của ngươi, lão phu thành toàn ngươi!”
Đột nhiên, thân thể của nam nhân biến mất giống như quỷ mỵ, khi lại xuất hiện, đã vòng đến phía sau Dư lão. Tốc độ của hắn quá nhanh, căn bản không cho đối phương cơ hội phản ứng.... ........
Rồi sau đó, một thanh kiếm tản ra ánh sáng bén nhọn xuất hiện ở trong tay hắn.
“Cẩn thận!”
La Âm kinh hãi kêu một tiếng, phải biết rằng, hiện tại Dư lão đã là toàn bộ hi vọng của bọn họ, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm gì.
Mà từ đầu tới cuối, La Tướng Quân đều không nói gì, hắn chỉ là như có đăm chiêu đánh giá Dư lão, giống như đang suy xét cái gì......
Đúng lúc này, Dư lão sau đầu giống như có thêm một đôi mắt, ở lúc trường kiếm rơi xuống, bước chân của ông chợt lóe liền theo vòng qua bên cạnh nam tử mặc áo bào đen, thân thể thương lão chợt xuất hiện ở ngoài mấy thước.
“Ta vừa đột phá Võ Vương lại như thế nào? Ta thiếu hụt hơn ngươi, chỉ là sự khống chế đối với thực lực này mà thôi, cũng sẽ không yếu hơn ngươi nhiều lắm, nhưng mà, ta thật muốn biết, vì sao ngươi muốn tánh mạng của nàng? Theo ta được biết, một Lăng gia nho nhỏ, mời không nổi cường giả như ngươi vậy!”
Trên người nam tử mặc áo bào đen bao phủ khí lạnh, hắn cũng không có trả lời lời nói của Dư lão, mà là lại triển khai một đợt công kích mới…....
“Hai Võ Vương chiến đấu, chậc chậc, loại trường hợp lớn này có lẽ cả đời chúng ta cũng không thấy được.”
“Nhanh, nhanh thừa dịp giờ phút này quan sát cho thật kỹ, nói không chừng chiến đấu giữa bọn họ có thể mang đến ưu việt rất lớn cho chúng ta sau này.”
Đám người khôi phục bình tĩnh từ xôn xao ban đầu, tất cả mọi người lui ra phía sau mấy thước, lưu lại không gian đủ chiến đấu cho hai người, rồi sau đó lẳng lặng nhìn cuộc chiến đấu có lẽ cả đời cũng không nhìn thấy này.... ...
Phanh!
Bang bang phanh!
Không trung va chạm đột nhiên nổi lên, chiến đấu vô cùng kịch liệt, lại đánh cho khó phân giải, La Tướng Quân khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân: “Nhược Vân nha đầu, ngươi thấy thế nào?”
Cố Nhược Vân vuốt ve cằm, như là thì thào lẩm bẩm: “Dư lão vừa mới đột phá, thực lực còn không có củng cố tốt, hơn nữa…... Ông khuyết thiếu kinh nghiệm đối chiến với Võ Vương, cho nên, rất nhanh ông sẽ bị rơi vào thế hạ phong (thế yếu).”
Đúng lúc này, Dư lão đã dần dần chống đỡ không được, bất luận như thế nào, một người vừa đột phá cảnh giới Võ Vương, vẫn là không cách nào cùng so sánh với cường giả đã vào thực lực Võ Vương vài năm.
Ông lau lau mồ hôi lạnh trên trán, thân mình chợt lóe lại công kích về phía người trước mặt……...
“Không được, tiếp tục như vậy tuyệt đối không được,“ Cố Nhược Vân con ngươi tối sầm lại, giống như là hạ một cái quyết định rất lớn, hít vào một hơi thật sâu, nói: “Dư lão, thanh kiếm này ta cho ông mượn dùng một chút!”
Khi nói chuyện, nàng trực tiếp đem Linh Khí ra, quăng đến trước mặt Dư lão…....
Chương 110: Cường giả đến từ Linh Tông (bốn)
Edit: kaylee
Linh Khí..... Đây chính là uy lực của Linh Khí.
Người vốn rơi vào thế hạ phong, một khi có được Linh Khí, thì lực lượng sẽ tăng trưởng lên mấy lần.
Hắn hung hăng cắn răng, không cam lòng mà âm độc nhìn khuôn mặt thương lão của Dư lão, âm lãnh nói: “Ngươi xác định vì bảo vệ nha đầu này mà đối địch với ta?”
“Đúng vậy,“ Dư lão cười lạnh một tiếng: “Nàng là người của Bách Thảo Đường, ta đương nhiên muốn bảo vệ nàng.”
“Được, tốt lắm!” Nam tử mặc áo bào đen âm trầm nói: “Vậy ngươi cũng biết ta là người nào?”
“Không biết, cũng không cần thiết biết.”
Dư lão nâng đầu, không cho là đúng nói một câu.
“Hừ! Ta đây có thể nói cho ngươi, tất cả những gì ngươi làm hôm nay, cho dù là hậu trường của ngươi cũng không thể nào cứu được ngươi! Thế lực kia của ta, là bất luận như thế nào các ngươi đều không thể trêu chọc vào! Ngươi nhất định sẽ phải trả giá lớn vì hành động ngày hôm nay!”
Nam tử mặc áo bào đen nghiến răng nghiến lợi, giọng nói khàn khan kia giống như chân dẫm nát lá cây, khó nghe đến cực điểm.
“Không sai, thế lực kia, Bách Thảo Đường quả thật chiêu không thể trêu vào, nhưng có một người, lại trêu chọc nổi các ngươi.”
Một tiếng nói yêu nghiệt chậm rãi rơi vào biển người, có thể là tò mò, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.
Vì thế, nhuyễn kiệu được một đám tuyệt sắc nữ tử nâng xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người….....
Nhưng thấy bên trên nhuyễn kiệu, nam nhân tay cầm quạt lông, lười nhác mà tản mạn nằm ở phía trên cỗ kiệu, một thân áo bào màu đỏ, làm tôn lên khuôn mặt xinh đẹp yêu mị giống như nữ nhân càng thêm giống như mười dặm hoa đào, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Mà một người nam nhân đẹp đến loại trình độ này, thật đúng là làm cho người ta sợ run…....
Giờ khắc này, hơi thở trên người nam tử mặc áo bào đen chợt biến hóa, dưới áo bào đen khuôn mặt cũng từ khiếp sợ biến thành kinh ngạc, cuối cùng chính là tràn ngập ý muốn rút lui…...
Tá Thượng Thần, vì sao người kia lại ở chỗ này?
Nếu hắn ở chỗ này, như vậy, người kia nhất định sẽ biết.... ....
“Xem ra chủ tử nhà ta thật là xem nhẹ ngươi, Cố Nhược Vân! Nhưng mà ngươi chờ, mạng của ngươi tuyệt đối sẽ không lâu dài, mà tất cả những điều này cũng không trách được những người khác, chỉ đổ thừa mạng của ngươi không tốt thôi! Cáo từ!”
Tuy rằng trong tay Dư lão nắm giữ Linh Khí, nhưng hắn đã đến từ thế lực kia, cũng không có khả năng không có một con át chủ bài, nhưng nếu như Tá Thượng Thần ở trong này, vậy bất luận như thế nào hắn cũng giết không được Cố Nhược Vân......
Cho nên, lúc này đây chỉ có thể thất bại mà về, nếu như chủ tử biết Tá Thượng Thần chen vào một chân, hẳn là sẽ không trách cứ hắn.
Nghĩ đến đây, nam tử mặc áo bào đen không biết ở trong tay bóp nát một cái gì đó, thân mình bỗng nhiên biến mất trong nháy mắt, vô tung vô ảnh.
“Truyền tống thạch?”
Cố Nhược Vân con ngươi co rụt lại, nàng giống như đã đoán được thân phận của nam tử mặc áo đen kia…....
“Tái đại nhân, Tái đại nhân ngài đợi ta với!”
Mắt thấy thân thể của người mặc áo bào đen biến mất, Lăng Ngọc quýnh lên, vội vàng la lớn, đáng tiếc, trên bầu trời một mảnh yên tĩnh, không ai trả lời nàng.... ......
Sắc mặt của nàng nháy mắt trắng bệch, thân mình nhẹ nhàng run rẩy.
“Ngươi gọi là Lăng Ngọc?” Tá Thượng Thần nở nụ cười: “Ngươi nói, bổn hoàng tử nên như thế nào đối với ngươi đây?”
Lăng Ngọc không khỏi rùng mình một cái, nàng nhìn mắt phượng mỉm cười của Tá Thượng Thần, không biết vì sao, sự sợ hãi tràn ngập ở trong lòng.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Cô cô của ta là hoàng phi đương triều, ngươi không thể làm cái gì với ta!”
Đối với lời đồn đãi về Tá Thượng Thần, Lăng Ngọc vẫn là nghe nói qua.
Nghe nói Tứ hoàng tử Chu Tước quốc này chẳng những lớn lên giống nữ nhân, còn cực kỳ háo sắc, nếu không bên người sẽ không có nhiều tuyệt sắc thị nữ như vậy, cho nên, theo Lăng Ngọc, Tứ hoàng tử khẳng định muốn khinh bạc nàng!
Không! Lòng của nàng chỉ thuộc về Thái Tử điện hạ, nếu để cho những người khác đụng tới nàng, vậy nàng thà rằng chết!