Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 970: Chương 970: Đế Huyền đan (bốn)




Edit: kaylee

“Đi đi đi, một tiểu hài tử đừng vô giúp vui, chúng ta còn muốn xem đan dược xuất thế, nếu vì ngươi mà không cách nào nhìn thấy đan dược được xuất thế, ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm hay không?”

Tất cả mọi người không tin lời nói của Cố Nhược Vân, dù sao theo bọn họ, Phong trưởng lão có kinh nghiệm phong phú hơn nha đầu kia nhiều, nếu trong mọi người ở đây có ai có thể thành công luyện chế đan dược, cũng chỉ có một mình Phong trưởng lão!

Nàng được tính là cái gì? Cũng dám khoa tay múa chân với Phong trưởng lão, nếu thực làm hại Phong trưởng lão luyện chế thất bại, thì nàng chính là tội nhân của đại lục!

“Sư phụ,“ Cố Nhược Vân nhìn Phong trưởng lão không có thay đổi gì, nhàn nhạt nói một câu: “Nhớ triển khai hộ thuẫn ngăn cản thương hại, còn những người khác người không cần quản.”

Sau khi nói xong câu nói này, Bạch Trung Thiên đã dùng tốc độ cực nhanh triển khai một màn hộ thuẫn, cùng lúc đó, Cao Lâm cũng không có do dự gì, mệnh lệnh mọi người Dược Tông triển khai hộ thuẫn.

Cho dù ông cũng không biết vì sao mình sẽ tin tưởng Cố Nhược Vân như thế?

“Thật sự là một đám ngu ngốc!”

Tiểu Chu Tước phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, xem thường nhìn về phía lão gia hỏa cậy già lên mặt kia, l^q”đ nhíu mày xinh đẹp, nói: “Đừng trách chủ nhân nhà ta không có nhắc nhở các ngươi, là bản thân các ngươi không đồng ý tin tưởng lời của nàng, đến lúc đó bị thương cũng không trách bất luận kẻ nào.”

Ầm!

Ngay tại trong nháy mắt Tiểu Chu Tước vừa mới nói xong, bỗng nhiên, trung tâm quảng trường sinh ra một trận nổ mạnh mãnh liệt, dư âm nổ mạnh kia khuếch tán ra, thậm chí ngay cả mặt đất trên quảng trường cũng bị lật lên, thời gian nháy mắt đã biến thành một mảnh phế tích!

“Này……...”

Xoát!

Phong Tiêu Tiêu đột nhiên đứng lên, mắt đẹp kinh ngạc nhìn về phía nổ mạnh phía trước, sau đó, đôi mắt đẹp xuyên thấu qua màn bụi dày đặc nhìn về phía kia nữ tử mặc y phục màu xanh như tùng trúc kia, tay đẹp đặt ở trên thành ghế tựa nắm chặt lại!

Nổ mạnh!

Phong trưởng lão luyện chế đan dược thật sự sinh ra nổ mạnh!

Vậy vì sao nữ tử này tin tưởng nếu Phong trưởng lão gia tăng lửa, đan dược tất sẽ nổ mạnh?

.........

Toàn bộ quảng trường, từ sau tiếng tiếng nổ mạnh kia, lại khôi phục yên tĩnh, thật lâu sau, phía trên bốn phía quảng trường nổi lên bụi bặm kia truyền đến từng đạo huyên náo âm thanh, trong giọng nói của mọi người đều là vẻ khiếp sợ không chút nào che giấu.

“Nổ mạnh, thật sự nổ mạnh! Vì sao lại như vậy? Thực lực của Phong trưởng lão cường đại như vậy, vậy mà cũng sẽ bị nàng một lời nói trúng?”

“Ta cảm giác chân ta bị nổ gãy! Thì ra uy lực đan dược nổ mạnh lại cường đại như vậy, ngay cả người đã tới Võ Tôn như ta cũng bị trọng thương như thế!”

“Ha ha, còn may ta có dự kiến trước, trước tiên thi triển hộ thuẫn, cho nên chịu thương mới không nghiêm trọng.”

Bụi bặm chậm rãi tán đi, quảng trường đã thành một mảnh phế tích kia cũng dần dần lộ ra toàn cảnh của nó.

Bởi vì đan dược nổ mạnh sinh ra uy lực thật lớn, cường giả bình thường ở dưới tình huống không thi triển hộ thuẫn, lqđ sẽ chịu thương hại lớn nhất, đương nhiên, ở trong nhiều người như vậy, trừ bỏ nhóm người Cố Nhược Vân ra, cũng chỉ có người Dược Tông và Phong Cốc lông tóc không tổn hao gì!

Dược Tông là bởi vì Cao Lâm phân phó, tất cả đều triển khai hộ thuẫn, về phần Phong Cốc........

Thực lực của bọn họ quá mức cường đại! Chỉ dựa vào uy lực của loại nổ mạnh này, còn thương không được cường giả đã ngoài Võ Thánh!

Nhưng mà, những người khác thì không có may mắn như vậy, nghiêm trọng thì ngay cả một cánh tay đều bị nổ đứt, thấy vậy Cao Lâm vội vàng làm cho Y Sư Dược Tông nâng người bệnh xuống chữa trị.

Mà này, là hậu quả bọn họ không tin lời Cố Nhược Vân nói.

“Không có khả năng, điều đó không có khả năng.”

Phong trưởng lão ngơ ngác nhìn dược đỉnh bị nổ thành dập nát trước mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, lão không rõ, mình rõ ràng đã tiến hành dựa theo trình tự, vì sao cuối cùng lại luyện chế thất bại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.