Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 714: Chương 714: Diệt tiên địa (8)




“Ta mặc kệ đó là Tiên Địa hay Quỷ Địa! Ta cũng mặc kệ Ma Nhân gì đó! Ta chỉ biết là, đã làm tổn thương người bên cạnh ta, cho dù phải trả cả đại giới, ta cũng muốn tru sát toàn bộ, một tên cũng không để lại!”

Giọng nói nữ tử hoàn toàn là lãnh đạm như nước, nhưng ngữ khí ngoan tuyệt lại hung hăng đâm vào tim của tất cả mọi người ở đây. Trong lúc ánh mắt mọi người nhìn Cố Nhược Vân tràn đầy sự khiếp sợ, một đạo thanh y đi đến trước mặt Tiên chủ.

“Lúc trước, ngươi truy sát ta, ngươi có phải cảm thấy rất sung sướng hay không? Bây giờ bởi vì ngươi mà khiến Ngọc Nhi bị trọng thương. Cho nên hôm nay, bất kể người nào van cầu ta bỏ qua, ta cũng sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào của Tiên Địa!”

Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh một thân thể gầy gò ngã trong vũng máu. Đặc biệt là cánh tay đã không còn nguyên vẹn, càng làm nàng cảm thấy đau đớn.

“Rầm!” Trong nháy mắt, hỏa diễm vô tận cùng với lửa giận ngút trời của nữ tử phun trào, toàn bộ dũng mãnh lao tới chỗ Tiên chủ.

Diệt Thế Chi Hỏa! Cũng là tục xưng của Niết Bàn Chi Hỏa! Niết Bàn Chi Hỏa có thể giúp người sở hữu nó sau khi chết một lần nữa sống lại, nhưng đồng dạng, nó cũng có thể khiến địch nhân đau đớn đến không muốn sống, thậm chí muốn chết cũng không thể chết được! Đến tận khi hồn phi phách tán, hắn mới có thể biến mất trên đời.

Đồng thời, cũng không thể luân hồi chuyển kiếp!

Ngay sau đó, tiếng kêu tê tâm phế liệt vọng ra từ bên trong, tất cả đều đã thấy được một màn mà có lẽ cả đời họ cũng không thể quên.

Chỉ thấy một ngọn lửa bao quanh Tiên chủ, da thịt hắn từng chút từng chút một từ trên thân rớt xuống lại bị ngọn lửa đốt thành tro tàn. Chẳng qua, rất nhanh sau đó, ngay cả xương cũng bị ngọn lửa đốt cháy sạch sẽ.

Thế nhưng, tên Tên chủ vừa mới bị đốt thành tro tàn lại một lần nữa sống lại!!

Không sai!

Hắn sống lại. Sau khi sống lại lại không còn có chút sức lực nào, hoàn toàn trở thành một người bình thường! Nhưng vẫn như cũ không có cách nào thoát khỏi hỏa diễm, không ngừng ở bên trong ngọn lửa gầm rú, phát ra âm thanh tê tâm phế liệt...

Lần lượt tái diễn loại tra tấn vô tận này, đến tận khi linh hồn bị hủy diệt, hắn mới có thể ra đi trong đau đớn.

Tất nhiên, Cố Nhược Vân sao có thể để hắn chết dễ dàng như vậy được? Nếu không cho hắn nếm thử loại tra tấn này lặp đi lặp lại hàng trăm hàng nghìn lần, nàng sẽ không hủy diệt linh hồn của hắn...

Đừng nói là những người khác, ngay cả Thiên Khải Tôn Giả cũng bị hù dọa... Đôi mắt lão trợn to, kinh ngạc nhìn dung nhan lạnh nhạt của Cố Nhược Vân, nhịn không được rùng mình một cái...

Quá độc ác!

Nha đầu này đơn giản mà ngoan tuyệt! Vậy mà lại dùng cách này để khiến Tiên chủ sống không bằng chết! Chẳng qua cũng là do tên này tự làm tự chịu! Nếu không phải hắn hại người bên cạnh nàng mất một cánh tay, Cố nha đầu có lẽ sẽ không tức giận như vậy!

“Thiên Khung, Vân Dao, Linh Tiêu.” Cố Nhược Vân khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía chúng thú đã tiêu diệt gần hết người của Tiên Địa, khóe môi lạnh lùng giương lên: “Sau khi giết hết bọn chúng liền treo ở trên tường thành, tiên thi (*) trăm ngày để răn đe.”

Tiên thi trăm ngày!

Nói như vậy, rất ít người sau khi người ta chết lại đem roi quất lên thi thể họ, nhưng Cố Nhược Vân lại lựa chọn phương pháp này để khiến cho mọi người nhớ kỹ, cũng để cho bọn hắn về sau, không dám trêu chọc người bên cạnh nàng! Nếu không kết cục của họ sẽ giống Tiên Địa!

Tất cả mọi người đều có chút hoảng sợ mà lùi lại sau mấy bước, ánh mắt đó, giống như là đang nhìn một ác ma.

Nhưng Cố Nhược Vân cũng không để ý tới những ánh mắt hoảng sợ đó, ánh mắt nàng nhìn về phía Vinh Hân đang không còn chút huyết sắc nào, gương mặt nàng tràn đầy sự lạnh lẽo:

“Như thế nào? Ở chỗ này chỉ có mấy người Y Môn các ngươi? Không bằng, chờ trận chiến này kết thúc, ta sẽ dẫn các ngươi về Y Môn nhìn xem, được không?”

***

(*) Tiên thi: lấy roi đánh thi thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.