Bên trong sân nhỏ, dưới cành liễu, gió thổi tà áo xanh nhẹ bay.
Thân thể thiếu niên cao gầy mười phần, có lẽ hắn cảm nhận được có người đến gần, chậm rãi quay người, đôi con ngươi trong trẻo lộ ra vài phần ý cười: “Tỷ tỷ, đệ tới tìm tỷ đây.”
Nghe thấy giọng nói của thiếu niên, Cố Nhược Vân chậm rãi dừng bước, nàng nhìn thiếu niên thanh tú đứng trước mặt, trong lòng xuất hiện cảm giác không nói lên lời.
“Ngọc Nhi, đệ đã trở về.”
Đột nhiên, nàng nở nụ cười, không còn sự lãnh đạm trong quá khứ, dưới ánh nắng đang thả xuống không gian, nụ cười ấy mang theo một tầng sáng nhu hòa. Nàng sẽ không hỏi thiếu niên này đã từng đi những đâu. Nàng chỉ cần biết, đệ ấy đã trở về, là đủ rồi.
“Tỷ.” Hạ Lâm Ngọc nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đen trong trẻo như nước: “Mấy ngày nay, đệ đều được nghe kể rất nhiều chuyện về tỷ, thật không nghĩ tới tỷ tỷ của đệ lại lợi hại như vậy. Đệ vẫn luôn cố gắng tu luyện để đuổi kịp tỷ, như vậy đệ sẽ có thể bảo vệ tỷ trước những nguy hiểm, nhưng, dù đệ cố gắng thế nào, vẫn không thể đuổi kịp tỷ.”
“Nhưng mà...” Thiếu niên khẽ ngẩng khuôn mặt thanh tú, trong mắt tràn ngập tươi cười: “Tỷ tỷ, tỷ là niềm tự hào của đệ, là sự kiêu ngạo của đệ.”
“Ngọc Nhi.” Cố Nhược Vân vuốt đầu thiếu niên, khuôn mặt thanh lệ tràn ngập tươi cười: “Kiếp trước, bởi vì tỷ mà đệ bị hại chết, đời này, tỷ sẽ không để đệ xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Tỷ...” Môi mỏng của Hạ Lâm Ngọc khẽ nhếch, từ đầu đến cuối, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm người trước mặt, nói: “Trước kia là đệ liên lụy tỷ, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, nếu trước đây không phải vì đệ, tỷ sẽ không như thế thế này.”
Năm đó, hắn chỉ là một phế vật không thể tu luyện, nếu như hắn có được thực lực như ngày hôm nay, tỷ tỷ sẽ không phải chết. Nghĩ đến đây, tim hắn lại mạnh mẽ thắt lại, đau đớn đến hắn không chịu được.
“Ngọc Nhi, có phải mấy ngày trước đệ đã trở lại Hạ gia hay không?” Cố Nhược Vân đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi. Tất nhiên, nàng đang nói tới Hạ gia ở Thiên thành, chứ không phải Hạ gia ở Đông Nhạc đại lục.
“Mấy ngày trước đệ có về đó một chuyến, mới biết được tỷ đã về đến Đông Phương thế gia. Đệ liền vội vàng tới đây tìm tỷ, trên đường đi, nghe kể về công lao to lớn của tỷ, đệ cảm thấy rất tự hào.”
Hạ Ngọc Lâm nở nụ cười. “Tỷ, khi nào chúng ta sẽ trở về Đông Nhạc đại lục, đệ thật sự chờ không được muốn đi tìm tên chết tiệt Hạ Minh kia báo thù!”
“Hạ Minh sao?” Cố Nhược Vân vuốt nhẹ cằm, yên lặng cười, nói: “Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ sớm quay trở về đó, chờ tất cả mọi chuyện ở đây ổn định lại, chúng ta lập tức lên đường đi Đông Nhạc đại lục. Lúc đó chính là ngày chúng ta báo thù cho mối hận kiếp trước, cũng không biết hai tên Hạ Minh và Lục Trầm kia có nhận ra tỷ hay không?”
Ở chỗ này, nàng vẫn còn vài việc chưa hoàn thành. Chờ tất cả những việc còn lại đều xong xuôi, nàng sẽ lên đường trở về Đông Nhạc đại lục.
…
“Môn chủ, ngài đã trở về?”
Y Môn.
Vinh Hân vừa đi vào bên trong sân, lập tức có mấy người ra đón, nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Thuộc hạ cung nghênh môn chủ trở về.”
“Ừm.” Nghe vậy, Vinh Hân khẽ gật đầu, mắt khẽ chuyển, cười lạnh một tiếng: “Vô Tâm, ngươi lập tức đi thông báo cho các trưởng lão tới đây nghị sự, ta có truyện muốn phân phó.”
“Tuân lệnh, môn chủ.” Nghe lệnh của Vinh Hân, nữ tử tên Vô Tâm kia liền cung kính lui xuống.
Vinh Hân im lặng nửa ngày, cũng không biết suy nghĩ điều gì, đi đến phòng hội nghị của các trưởng lão.
“Cố Nhược Vân, ta mặc kệ thế lực sau lưng ngươi lớn mạnh như thế nào, chỉ cần ngươi dám trợ giúp con tiện nhân Vệ Y Y kia, ta vẫn sẽ có cách để giết chết ngươi!”