Ẩn Môn.
Tháp thí luyện.
Bên trong phong ấn, nam tử tóc bạc chậm rãi mở ra đôi mắt, trên dung nhan tuyệt thế tương tự Thiên Bắc Dạ kia mang theo tươi cười vạn phần âm lãnh, trên người bao phủ một tầng sát khí.
“ Không nghĩ tới những năm gần đây, nữ nhân gọi là Cố Nhược Vân thế nhưng đã trưởng thành đến tình trạng này, không hổ là chuyển thế của người kia! Đáng tiếc chính là, nàng thế nhưng muốn tìm chết đã tiến vào Minh Giới! ha ha, xem ra nàng cùng Thiên Bắc Dạ cũng không cần ta phải động thủ! có người sẽ giết bọn họ! Bất quá, vì bảo đảm ta nhất định phái người tiến vào Minh Giới!”
Nghĩ đến đây, nam nhân tóc bạc tươi cười càng thêm âm lãnh, lộ ra một cổ hơi thở lạnh thấu xương.
“ Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ, hai người các ngươi chung quy cũng không phải là đối thủ của ta, ha ha ha ha!”
Tonà bộ bên trong thí luyện tháp, đều truyền đến tiếng cười lạnh lẽo của nam nhân, làm cho nham long canh giữ bên ngoài cả người run rẩy, nhịn không được cuộn thành một đoàn.
.............
Minh Giới, ben trong một mảnh núi non, một đạo thân ảnh thanh y chậm rãi đi ra từ rừng cây.
Đây là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo nàng thanh lệ xuất trần, ánh mắt thanh lãnh, chỉ thấy trên bả vai còn có một tiểu thú màu trắng dễ thương, không coi ai ra gì lè lưỡi liếm mặt nữ tử.
Bởi vì nàng xuất hiện, những người khác trên núi non đều không nhịn được đem tầm mắt nhìn về phía nàng, bất quá sau khi nhìn thấy tiểu thú lười biếng ghé đầu trên vai nàng, một số nữ tử đều là không muốn dời tầm mắt.
Cho dù tiểu thú này thoạt nhìn không có lực công kích, nhưng mà lại đáng yêu đến nỗi làm người nhịn không được muốn tiến lên chà đạp vài cái.
“ Tiểu Vân nhi, đã lâu không thấy, không nghĩ tới gặp được ngươi ở chỗ này.”
Thời điểm Cố Nhược Vân muốn tiếp tục lên đường, một đạo bóng dáng quen thuộc từ phía sau truyền đến, làm bước chân nàng đột nhiên dừng lại....
Dưới những thị nữ tuyệt sắc vây quanh, một chiếc kiệu xa hoa khí phái từ trên trời rơi xuống, phịch một tiếng liền đáp xuống mặt đất.
Trên ghế kiệu, nam tử cầm quạt xếp, lười biếng mà yêu mị, một đôi mắt đào hoa mê người ẩn chưa tràn đầy ý cười, làm cho người ta quên đi tất cả muốn trầm luân bên trong, không thể kiềm chế!
“ Tá Thượng Thần?” nháy mắt Cố Nhược Vân quay đầu, liền thấy một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, sửng sốt một chút, “ Vì cái gì ngươi lại ở chỗ này?”
“ Sư phụ phái ta tới làm việc, cho nên ta liền tới nơi này, chỉ là ta không nghĩ tới ngươi cũng xuất hiện ở đây, bởi vì muốn tới đây quá mức khó khăn,“ khóe môi Tá Thượng Thần hàm chứa cười nhạt, dung nhan tuyệt mỹ cười làm cho nữ tử xung quanh đều không khỏi tự ti, nhưng mà ánh mắt hắn trước sau vẫn dừng trên người Cố Nhược Vân, hài hước nói, “ Tiểu Vân nhi, từ năm đó từ biệt nhau ở Dược Tông, cũng qua mấy năm không gặp nhau, tới đây... để bổn hoàng tử ôm một cái, bổn hoàng tử nhớ ngươi muốn chết.”
Sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức đen lại, mấy năm không gặp, bản tính gia hỏa này vẫn không thay đổi.
Bất quá.........