Edit: kaylee
Đám người lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người ngừng thở, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Cố Nhược Vân.
Lời nói của Thiên Khải Tôn Giả là có ý tứ gì? Vị cường giả ngày hôm qua đột phá Võ Hoàng kia là tiểu cô nương tuổi trẻ này?
Nhưng mà, nếu lời này nói ra từ người khác bọn họ không nhất định sẽ tin, nhưng mà, nói ra lời này là Thiên Khải Tôn Giả tiếng tăm lừng lẫy, làm cho bọn họ không thể không buộc bản thân tin cái sự thật này.
Lam Vũ Ca ‘phì’ cười ra tiếng: “Ca, thì ra người quen biết Vân Nhi, cũng miễn cho ta phải giới thiệu các ngươi, Vân Nhi, mau tới gặp cữu công (ông cậu) của con một chút.”
Khuôn mặt Thiên Khải Tôn Giả cứng lại rồi, mắt lộ ra kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân.
Nếu ông không có nghe sai, vừa rồi Lam Vũ Ca nói Cố Nhược Vân nên gọi ông là cái gì?
“Ca nhi, vừa rồi câu nói kia của ngươi là có ý tứ gì? Vì sao nha đầu kia phải gọi ta là cữu công? Đừng nói với ta, ngươi gạt ta nhận nha đầu kia làm tôn nữ.”
Nếu đây là sự thật, thì thật là tin vui thế giới, xem về sau lão đầu không biết xấu hổ Độc Tôn kia cướp người với ông thế nào.
Nghĩ đến đây, trên mặt Thiên Khải hiện ra nụ cười, xoa nắn nắm tay đợi Lam Vũ Ca trả lời.
“Khụ khụ.”
Đông Phương lão gia tử ho khan hai tiếng, nhìn Thiên Khải Tôn Giả: “Thiên Khải Tôn Giả, trước đó ta có một việc muốn tuyên bố, người đã ở chỗ này, thì làm chứng kiến vì Đông Phương thế gia chúng ta.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người dựng lên lỗ tai, có một số người càng là suy đoán lời nói kế tiếp của lão gia tử.
“Muội muội.”
Lâm thiếu hưng phấn nói: “Hiện tại rốt cục đến lúc này, chúng ta trước mặc kệ thân phận của nữ nhân kia,, hơn nữa nếu Lam phu nhân nhận nàng làm tôn nữ thì rất tốt, sẽ không có người đoạt Đông Phương Thiếu Trạch với ngươi, hiện giờ phỏng chừng Đông Phương gia chủ muốn tuyên bố hôn sự của Đông Phương Thiếu Trạch, ở trong toàn bộ thành Đông Phương cũng chỉ có ngươi mới xứng đôi với Đông Phương Thiếu Trạch.”
Lâm Nguyệt Nhi mềm mại cười, đôi mắt ẩn tình nhìn Đông Phương Thiếu Trạch.
Nhiều năm trước, nam nhân này, chính là mục tiêu nàng phấn đấu muốn theo đuổi cả đời.
Vì hắn, nàng dùng nỗ lực hơn thường nhân rất nhiều, chỉ vì có thể có được một ánh mắt của hắn.
Hiện giờ, nàng đã sắp trở thành thê tử của hắn, cũng hoàn thành tâm nguyện cả đời của mình…....
“Có chuyện nói mau.”
Thiên Khải Tôn Giả trừng mắt nhìn Đông Phương lão gia tử, năm đó nếu không phải hắn đoạt đi muội muội bảo bối của mình, muội muội sẽ luôn luôn đứng ở bên người mình, cũng sẽ không gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, thậm chí mất đi một hòn ngọc quý thương yêu trên tay.
Cho nên, đối với lão gia tử này, Thiên Khải Tôn Giả đương nhiên không có sắc mặt tốt.
Vẻ mặt của Đông Phương lão gia tử vô cùng xấu hổ, nhưng mà thân phận đại cữu tử bày ở nơi này, cho dù trong lòng ông nghẹn khuất cỡ nào cũng không dám nói nhiều một lời.
“Hôm nay bổn gia chủ muốn tuyên bố, là một trong những tin vui lớn từ trước tới nay của Đông Phương thế gia chúng ta.”
Theo lời này rơi xuống, tất cả mọi người rõ như lòng bàn tay.
Tin vui lớn? Không phải Đông Phương Thiếu Trạch muốn thành gia lập thất chứ? Không biết vị cô nương nào có may mắn lớn như vậy, có thể được lão gia tử này ưu ái.
Nhất là, Đông Phương thế gia còn có quan hệ với Linh Tông, nếu trở thành nữ chủ nhân của Đông Phương thế gia, còn sợ về sau bị người bắt nạt sao?
Lâm Nguyệt Nhi đã làm tốt chuẩn bị, sau khi lời nói của lão gia tử vang lên lập tức đứng ra nói hai câu cảm tạ, biểu hiện ra dịu dàng hiền lành của mình, cho nên, lúc lão gia tử mở miệng, nàng đương nhiên đứng dậy, vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài.
“Cảm tạ các vị tới tham gia sinh thần của nội nhân (vợ tôi), bổn gia chủ thừa dịp dạ tiệc lần này, sắp sửa tuyên bố một việc, chuyện kia có liên quan với vị cô nương bên người ta đây,“ Khuôn mặt lão gia tử không còn nghiêm túc như lúc trước nữa, trong mắt nhiễm lên một chút ý cười: “Nàng chính là ngoại tôn nữ của ta, nữ nhi của Ngọc Nhi! Cũng chính là hòn ngọc quý trên tay Đông Phương thế gia chúng ta! Ngày sau nếu có người dám can đảm thương tổn nàng, cho dù là trên trời dưới đất, Đông Phương thế gia ta đều sẽ không ngừng đuổi giết, không chết không ngừng!”