Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 737: Chương 737: Huyền Vân quả (một)




Edit: kaylee

Thân mình Bạch Âm cứng lại rồi, trên khuôn mặt kia là oán hận và tức giận vì ý nghĩ trong lòng bị người nhìn thấu.

Hai mươi năm này, nàng ta vẫn luôn yên lặng làm bạn ở bên người Lĩnh chủ đại nhân, cũng luôn luôn che giấu tốt cảm tình và giãy dụa của mình ở trước mặt của hắn, chính là bởi vì nàng ta hiểu rõ, Lĩnh chủ đại nhân yêu phu nhân khắc sâu, nếu biết mình ái mộ hắn, tất nhiên sẽ đuổi nàng ta ra khỏi Hồng Liên Lĩnh.

Vì vậy nàng ta vẫn luôn chôn phần cảm tình kia ở sâu trong nội tâm, hơn nữa dựa vào danh nghĩa bất bình vì phu nhân xử quyết nữ nhân ôm ý tưởng khác đối với Lĩnh chủ! Quả nhiên, sau khi biết được chuyện này, Lĩnh chủ chẳng những không có trừng phạt nàng ta, mà còn tán thưởng nàng ta một phen.

Nhưng hôm nay, nữ tử này vậy mà một lời nói toạc ra chút tâm tư nhỏ kia của nàng ta!

Không sai!

Nàng ta xử quyết những nữ nhân kia, không phải vì phu nhân, là vì chính nàng ta!

Phu nhân mất tích nhiều năm như vậy, sống chết không biết, nói không chừng đã không còn trên đời này, kể từ đó, hắn sẽ quên nữ nhân kia, lúc đó, mình làm bạn ở bên người hắn lâu như thế, yên lặng trả giá nhiều năm như vậy, chỉ cần là nam nhân, đều sẽ bị nàng ta làm cảm động.

Huống chi, Lĩnh chủ cũng không phải là người có ý chí sắt đá, hắn chỉ là quá mức si tình đối với phu nhân, nếu phu nhân không còn sống, l^q”đ loại nam tử mặt ngoài lạnh cứng nội tâm mềm mại này, lại như thế nào nhẫn tâm nhìn một nữ nhân ảm đạm thần thương vì hắn?

Tới lúc đó, nàng ta có thể làm cho Lĩnh chủ biết tình yêu của nàng ta, cũng biết hơn mười năm qua nàng ta làm bạn và kính dâng.

Cố Nhược Vân nhìn Bạch Âm lâm vào trong ảo tưởng, không lại nói thêm cái gì, xoay người lập tức đi đến phương hướng lều trại, chậm rãi biến mất ở dưới ánh trăng thanh lãnh này...........

Trong lều trại rộng mở, tiểu thiếu niên mặc trường bào màu tím ngồi ở một bên đầu giường, lắc lư hai chân cười ‘hì hì’ nhìn Cố Nhược Vân đang cởi áo tháo thắt lưng.

“Ngươi ra làm gì?” Cố Nhược Vân nhíu mày: “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi vẫn là trở về Thượng Cổ Thần Tháp đi.”

Tiểu Tử Tà chớp mắt, trên khuôn mặt đáng yêu phiếm một chút tươi cười âm hiểm tà ác.

“Ta muốn ngủ cùng ngươi.”

Sắc mặt Cố Nhược Vân đột nhiên đen xuống, không chút khách khí cự tuyệt nói: “Không được!”

Tiểu Tử Tà nhảy dựng lên từ đầu giường, tiểu thân thể mềm mại như kẹo đường kia nhào vào trong lòng Cố Nhược Vân, hắn nâng lên cặp mắt to ngập nước kia, tội nghiệp nhìn Cố Nhược Vân.

“Ta không muốn đợi ở trong Thượng Cổ Thần Tháp, ta muốn ngủ cùng ngươi.”

“Tử Tà!” Cố Nhược Vân nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ gọi ra tên của tiểu thiếu niên.

“Hiện tại ta không phải là Tử Tà, ta là Tiểu Tử Tà,“ Tiểu thiếu niên nghiêng đầu, cười quỷ dị nhìn Cố Nhược Vân, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Ta là thời kỳ còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ!”

Sắc mặt Cố Nhược Vân càng khó coi, nàng mặc kệ hiện tại con Phượng Hoàng này là thời kỳ thành thục hay là thời kỳ còn nhỏ, lqđ dù sao hình tượng lúc trước của Tử Tà xâm nhập lòng người, ngay cả đối với khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt như vậy, vẫn là không tự chủ được nhớ tới nam tử tuấn mỹ tà mị kia.

“Không được.”

Cố Nhược Vân dùng một tay nhấc thân thể của tiểu thiếu niên lên, giọng điệu mang theo cảnh cáo: “Ngươi là lựa chọn tự về Thượng Cổ Thần Tháp, hay là ta ném ngươi vào?”

Tiểu Tử Tà bĩu môi, ủy ủy khuất khuất nói: “Trở về thì trở về, hung như vậy làm chi.”

Nói xong hắn lập tức uốn éo vài cái, thoát ra từ trong tay Cố Nhược Vân, đôi mắt nhỏ tội nghiệp kia nhìn Cố Nhược Vân, ‘hưu’ một tiếng biến thành một tia sáng màu tím biến mất ở trước mặt của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.