Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1382: Chương 1382: Huynh muội gặp nhau 2




“ Ca,“ Cố Nhược Vân tươi cười nhẹ nhàng nhợt nhạt, “ Ta đã tìm được cha mẹ, hơn nữa cũng dã cùng bọn họ nhận nhau, hiện giờ người một nhà chúng ta cũng chỉ thiếu một mình ngươi! Bây giờ ngươi đã trở lại, cũng coi như một nhà chúng ta đã đoàn tụ.”

Một nhà đoàn tụ?

Bốn chữ tốt đẹp cỡ nào, nhưng lúc này Cố Sanh Tiêu chỉ cần nghĩ đến Thiên Bắc Dạ vì hắn mà tiến vào Minh Giới, trong lòng liền dâng lên một tầng chua xót, hắn rất muốn đem chuyện này nói cho Cố Nhược Vân lại không biết nên mở miệng từ đâu, sợ muội muội sẽ không chịu nổi đả kích như vậy.

“ Đúng rồi,“ Cố Nhược Vân tựa hồ nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi, “ Lúc trước Tiểu Dạ nói muốn giúp ta đi tìm ngươi, như thế nào? Hắn không có tìm thấy ngươi sao?”

Bằng không, vì sao chỉ có Cố Sanh Tiêu xuất hiện ở chỗ này, lại không thấy tuyệt thế nam tử hồng y tóc bạc?

Sau khi nghe thấy hai chữ Tiểu Dạ này, Cố Sanh Tiêu trầm mặc xuống, hắn định há mồm mấy lần lại không biết giải thích với muội muội nhà mình như thế nào, cho nên cuối cùng vẫn không thể đem chuyện nói thành lời.

Nhưng mà, khi hắn trầm mặc làm cho ý cười của Cố Nhược Vân chậm rãi biến mất, trong lòng liền sinh ra một loại cảm giác không tốt.

“ Có phải là......Tiểu Dạ đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Nàng gắt gao nắm tay, con ngươi chặt chẽ nhìn chằm chằm mặt nạ màu bạc trên mặt Cố Sanh Tiêu, ngữ khí trầm xuống nói.

“ Tiểu muội,“ âm thanh Cố Sanh Tiêu khô khốc, mang theo một tia áy náy nói, “ Thiên Bắc Dạ hắn....Hắn vì cứu ta đã bị nhốt trong Minh Giới! Mà trong Minh Giới kia có một con linh thú rất cường đại, chính là địa ngục tam đầu long trấn thủ, cho nên ta......”

“ Minh Giới, đó là nơi nào?”

Cố Nhược Vân nhíu nhíu mày, nàng sống hai đời lại chưa từng nghe qua cái địa phương này.

“ Minh Giới, được thế nhân xưng là địa ngục,“ Cố Sanh Tiêu liếc nhìn Cố Nhược Vân, sau khi hắn nói ra những chữ này rõ ràng nhìn thấy nữ tử bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, hơi hơi nhấp nháy môi mỏng tiếp tục nói, “ Đó là địa phương không có chút nào giống đại lục, hơn nữa bất luận người nào tiến vào Minh Giới, đều không có trở ra.”

Oanh!

Tựa như sét đánh giữa trời quang, thân thể Cố Nhược Vân run rẩy không thôi, dung nha thanh lệ trở nên trắng bệch, trong ánh mắt thanh lãnh hiện lên một tia kiên quuyết.

“ Hắn như thế nòa mà đi vào Minh Giới?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.