Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1536: Chương 1536: Kết cục tự cho là đúng (hai)




Edit: kaylee

Sắc mặt Phủ chủ cứng ngắc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía lão giả không ngừng giải thích với Thiên Bắc Dạ, biểu cảm tràn ngập khiếp sợ.

Vì sao hắn ta lại cảm thấy, tổ trưởng lão sợ thiếu chủ trách cứ?

Điều này sao có thể? Vị trí thiếu chủ là tổ trưởng lão cho hắn, huống chi, thực lực của tổ trưởng lão cường đại hơn thiếu chủ, vì sao sẽ thấp kém như thế ở trước mặt thiếu chủ?

Cho dù Phủ chủ ngu ngốc cỡ nào, loại thời điểm này cũng cảm thấy không thích hợp, vì vậy một luồng khí lạnh từ gan bàn chân của hắn chạy ra, làm toàn bộ thân mình của hắn đều vô cùng lạnh như băng.

"Ta dùng Minh phủ này làm sính lễ tặng cho Vân Nhi, các ngươi nhưng có ý kiến?"

Âm thanh Thiên Bắc Dạ lộ ra âm trầm, cho dù là đối mặt với tổ trưởng lão Minh phủ, vẫn không mang theo giọng điệu thương lượng! Đừng nhìn hắn đang trưng cầu ý kiến của tổ trưởng lão, kì thực là đang hạ mệnh lệnh!

Lời này làm các trưởng lão ở đây đều choáng váng, loại thời điểm này, bất cứ người nào cũng không dám nói thêm một câu, vì thế, tộc đường ban đầu còn huyên náo trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Không ý kiến, làm sao ta có thể có ý kiến? Ngài muốn cho ai thì cho người đó, tuyệt không ai dám nói một chữ không."

Ầm!

Lời tổ trưởng lão nói giống như ngũ lôi đánh xuống đầu, những người lúc trước còn kêu gào ầm ĩ đều trợn tròn mắt.

Ngay từ đầu, bọn họ cố gắng còn có thể đoán một chút chỗ đặc biệt của Thiên Bắc Dạ đối với tổ trưởng lão đối, nhưng hôm nay, sau khi tổ trưởng lão nói xong lời này, bọn họ mới hiểu được, ở trong Minh phủ chân chính làm chủ nhân cũng không phải là tổ trưởng lão, mà là nam tử trước mắt.

Trong lòng Phủ chủ hối hận đan xen, dù hắn ta nghĩ như thế nào, cũng thật không ngờ sẽ là một cái kết cục như vậy.

"Tổ... Tổ trưởng lão..." Phủ chủ hung hăng nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy hỏi: "Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đến cùng thiếu chủ hắn là người phương nào, làm cho người cung kính với hắn như thế? Hơn nữa, chuyện để cho Hoàng Oanh gả cho thiếu chủ này, ta cũng trải qua sự đồng ý của người."

Tổ trưởng lão mặc trường bào màu xám biến sắc, ‘ầm’ một tiếng, một lực lượng mạnh mẽ từ lòng bàn tay của ông dừng ở phía trên ngực của Phủ chủ.

Lập tức, thân mình Phủ chủ bay ngược ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bệch.

"Tổ trưởng lão, ta nói là sự thật, người là thông qua hai sứ giả truyền đạt mệnh lệnh, ta cũng chỉ là tuân theo mà thôi."

Hai sứ giả?

Sau khi nghe lời này của Phủ chủ, ánh mắt của hai vị tổ trưởng lão đều chuyển về phía hai sứ giả kia.

Bá!

Sứ giả vốn là vẻ mặt sốt ruột nhìn thấy ánh mắt nhìn tới của tổ trưởng lão, ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất, thân thể mềm mại không ngừng run run.

"Tổ trưởng lão xin thứ cho tội, thuộc hạ cũng không biết chân tướng, chính là Phủ chủ phái người tiến đến, nói là muốn tổ trưởng lão đến làm chủ hôn sự của Hoàng Oanh và thiếu chủ, thuộc hạ cũng không biết thiếu chủ đã có người âu yếm, mới để cho Phủ chủ tự quyết định."

Hai tổ trưởng lão nhìn nhau, đều là thấy được một chút bất đắc dĩ từ trong mắt đối phương.

"Hoàng Oanh, ngươi thích thiếu chủ?"

Đôi mắt của lão giả áo xám nhìn về phía Hoàng Oanh, lạnh giọng hỏi.

Hoàng Oanh sợ run một chút, nhìn đến tình cảnh vừa rồi nàng ta tự nhiên biết tổ trưởng lão sẽ không làm chủ vì nàng ta, cho nên, hiện tại nàng ta thông minh không nói gì.

"Có phải ngươi cảm thấy trong thiên hạ, chỉ có ngươi có thể xứng đôi với thiếu chủ hay không?" Cho dù trưởng lão áo xám không có nghe được nàng ta mở miệng, nhưng cũng từ giữa mặt mày của nàng nhìn ra một chút cao ngạo, lập tức cười lạnh ra tiếng: "Ngươi không cảm thấy ngươi rất không biết trời cao đất rộng à? Nhân vật như thiếu chủ là ngươi có thể xứng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.