Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 725: Chương 725: Kết thúc (bốn)




Edit: kaylee

“Phải không?”

Ngay tại trong chớp mắt này, một giọng nói bình tĩnh truyền đến từ phía trước, làm cho thân mình của thiếu nữ lập tức cứng ngắc ở tại chỗ.

Nàng ta kinh ngạc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay, không dám tin ngóng nhìn nữ tử đi vào từ ngoài sân.

“Sư……... Sư phụ?”

Không!

Không có khả năng!

Không phải sư phụ bị Vinh Hân bắt đi sao, tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

“Nam Tiêu!”

Mọi người đã từng đi theo lão Môn chủ thấy sự xuất hiện của nữ tử ở trong sân, trong lòng đột nhiên vui vẻ, trái tim nhấc lên mấy ngày nay tới giờ cũng không thả xuống.

“Vệ sư bá, ta tìm được sư phụ.”

Ngũ Nguyệt chớp mắt.

Sau khi Vệ Y Y mang theo Vinh Hân giết vào Y Môn, nàng lập tức căn cứ theo tin tức có được từ trong miệng Vinh Hân đi tìm Nam Tiêu trở về! Cũng may lúc Vinh Hân dời đi Y Môn, cũng ngầm mang theo Nam Tiêu, nên lúc này nàng mới có thể mang nàng ấy về nhanh như vậy.

“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”

Sắc mặt Thiên Ly trưởng lão trầm xuống, ánh mắt đảo qua tuấn nhan (khuôn mặt anh tuấn) không thể tin kia của Lâm Quân, l.q.đ cuối cùng dừng ở phía trên khuôn mặt trắng bệch của Vinh Hân.

“Môn chủ, ngươi có thể nói cho chúng ta biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hay không?”

Vinh Hân cắn chặt môi: “Không sai, lão Môn chủ là ta giết, Nam Tiêu….... Cũng là ta bắt!”

Đến hiện tại, nàng ta cũng chỉ có thể thừa nhận.

Mà sau khi nàng ta nói xong, toàn bộ sân đều là một mảnh bình tĩnh, các trưởng lão lúc trước còn tin tưởng Vinh Hân kia đều là không thể tin được tất cả những gì lỗ tai nghe được.

Bọn họ cho rằng, lão Môn chủ chết là có liên quan với Lâm Quân, Môn chủ chỉ là tham luyến nam sắc mà thôi.

Lại không nghĩ rằng vậy mà lại là Môn chủ và Lâm Quân liên hợp, giết hại lão Môn chủ.

Hơn nữa còn vì đối phó Vệ Y Y, ngay cả độc nữ (con gái duy nhất) của lão Môn chủ cũng không buông tha!

“Môn chủ, ngươi làm chúng ta rất thất vọng.”

Thiên Ly trưởng lão thất vọng thở dài, phỏng chừng ông cũng thật không ngờ loại chuyện này.

Dù sao lúc trước, ông cũng thật tin tưởng Vinh Hân.

“Linh nhi,“ Nam Tiêu quay đầu nhìn về phía Linh nhi, mặt không biểu cảm nói: “Từ nhỏ đến lớn, ngươi bị phụ mẫu ngươi vứt bỏ, là ta thu lưu ngươi, hiện giờ, ngươi lại cùng bọn họ, mà đối phó với Y Y sư tỷ?”

“Sư phụ.”

Phù phù!

Thiếu nữ đột nhiên bò lên, vọt tới trước mặt Nam Tiêu, hung hăng đụng đầu.

“Xin người tha thứ đồ nhi, đồ nhi cũng là bất đắc dĩ, nếu sư phụ nguyện ý, đồ nhi nguyện ý giao sinh mệnh cho người, chính là Vinh Hân bắt đi phụ mẫu của đồ nhi, bức bách đồ nhi oan uổng Vệ sư bá, đồ nhi là bị bức!”

Đầu nàng dùng sức đụng mặt đất, rất nhanh đã một mảnh tím xanh, lại giống như không có phát hiện.

“Linh nhi, ngươi đừng quên, nếu không có sư phụ, ngươi đã sớm chết!” Ngũ Nguyệt tức giận nói: “Ngươi vì phụ mẫu vứt bỏ ngươi kia mà phản bội sư phụ, ngươi còn có lương tâm hay không?”

Nghe nói như thế, thiếu nữ dừng động tác dập đầu, đứng lên, nói: “Ta không nhận ta làm sai! Cho dù phụ mẫu muôn vàn không đúng, bọn họ cũng là phụ mẫu của ta! Là người thân cận nhất trên đời này của ta! Đừng nói là vì bọn họ phản bội sư phụ, vì bọn họ, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể làm! Ta thừa nhận ta thực xin lỗi sư phụ, nhưng ta lại không thừa nhận hành vi của ta có sai!”

“Linh nhi, lúc trước bọn họ vứt bỏ ngươi!”

Ngũ Nguyệt thật không rõ rốt cục trong lòng thiếu nữ này nghĩ như thế nào, mặc dù sư phụ không có ân sinh dục đối với nàng, lqđ nhưng đã nhặt nàng bị người vứt bỏ, từ nhỏ nuôi nấng lớn lên, cho nàng điều kiện tu luyện tốt nhất.

Mà nàng ta, vì một người vứt bỏ mình, ruồng bỏ sư phụ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.