Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1345: Chương 1345: Khiêu khích 10




Đương nhiên, Ôn Nhã không biết chính là Cố Nhược Vân cũng không sợ hãi Ôn gia, chỉ cần nàng muốn chạy trốn, Ôn gia cũng đuổi không kịp nàng, nhưng nàng lại không thể không suy xét đến những thân nhân trên đại lục, hơn nữa nàng không nghĩ trêu chọc Ôn gia để chuốc lấy phiền toái.

Ôn Nhã hít sâu một hơi, đáy mắt hiện lên một ánh sáng lạnh: “ Ôn Anh, ngươi đi xuống đi, có tin tức gì lại đến bẩm báo ta.”

“ Tiểu thư,” Ôn Anh trầm mặc nửa ngày, thật lâu sau mới chậm rãi nói, “ Ta còn nghe được một tin tức nhỏ, chỉ là không biết có chính xác hay không,, hiện tại mới do dự có nên bẩm báo tiểu thư.”

“ Cùng Cố Nhược Vân có quan hệ?” Ôn Nhã nhăn lại mày liễu.

Hiện tại, nàng cũng chỉ có hứng thú với tin tức có liên quan tới Cố Nhược Vân.

“ Vâng,” Ôn Anh cung kính trả lời nói, “ Ta nghe theo như lời đệ tử Ẩn Môn nói, lần này Cố Nhược Vân đạt được vị trí quán quân khảo hạch, theo lý mà nói vừa tiến vào Ẩn Môn sẽ lập tức tiếp nhận truyền thừa, nhưng những trưởng lão Ẩn Môn lại không có dẫn nàng đến chỗ truyền thừa trước, mà là tùy ý an bài chỗ ở, cho nên bọn họ đều suy đoán, những trưởng lão Ẩn Môn phỏng chừng là không hài lòng với Cố Nhược Vân, cũng không muốn cho nàng tiếp nhận truyền thừa.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “ Hơn nữa, lần này đệ tử Ẩn Môn hướng Cố Nhược Vân khiêu chiến, cũng không có trưởng lão đứng ra ngăn chặn, có lẽ là trưởng lão muốn nhờ những đệ tử Ẩn Môn ra tay làm Cố Nhược Vân chủ động từ bỏ truyền thừa, rốt cuộc môn phái Ẩn Môn lớn như thế nếu làm việc mà không tính toán gì hết sẽ gặp miệng lưỡi người đời, vì vậy mới đem nàng an bài trong một viện riêng, cũng là vì mặt mũi! Không thể để những người khác trong Đệ Nhất thành biết Ẩn Môn bạc đãi quán quân, bởi vậy những trưởng lão đó đang chờ một cái cơ hội, một khí Cố Nhược Vân thua trong tỷ thí, cũng có thể tự mình từ bỏ truyền thừa!”

Con ngươi Ôn Nhã lập lòe vài cái, một mạt vui sướng từ đáy mắt lóe qua.

“ Nếu Cố Nhược Vân từ bỏ truyền thừa, có phải chứng minh ta còn có cơ hội hay không?”

Lúc này Ôn Nhã cũng đã bị lòng tham chính mình làm cho mờ mắt, cho dù Cố Nhược Vân không có duyên với truyền thừa, trong Ẩn Môn lại có nhiều đệ tử như vậy, vô luận là ai cũng có thể tiếp nhận truyền thừa cũng không tới phiên nàng.

Nhưng mà hiện giờ trong đầu nàng chỉ toàn nghĩ về cái truyền thừa kia, cũng đánh mất năng lực phán đoán.

Mấy ngày hôm trước, nàng cũng đã âm thầm thông qua tả sứ hỏi thăm rõ tình hình bên trong Ẩn Môn, đừng nhìn mỗi cái đệ tử tiếp nhận qua truyền thừa thì thực lực đều tiến bộ vượt bậc, nhưng mà Ôn Nhã lại biết bọn họ tiếp nhận truyền thừa thất bại!

Tiếp nhận truyền thừa thất bại lại có hiệu ứng oanh động như vậy, một khi thành công sẽ trở nên cường đại cỡ nào?

Lúc đó, khắp đại lục đều sẽ bị nàng đạp dưới chân!

Hơn nữa, một khi tiếp nhận truyền thừa thành công, nhất định người Ẩn Môn sẽ lau mắt mà nhìn nàng, nói không chừng nàng còn có cơ hội bò lên vị trí thiếu chủ Ẩn Môn! Bởi vì Ẩn Môn nhiều đệ tử thiên tài như vậy đều không thể tiếp nhận truyền thừa, nếu nàng có được, như thế nào người Ẩn Môn không coi trọng nàng?

“ Cố Nhược Vân, không phải ngươi rất mạnh sao, thì tính là thế nào? Truyền thừa này nhất định thuộc về ta!” Đáy mắt Ôn Nhã hiện lên một đạo hung ác, không còn ưu nhã như trước, âm thanh đều mang theo vài phần âm trầm, “ Không có kẻ nào sau khi đắc tội Ôn Nhã ta, còn có thể bình yên vô sự sống sót! Chờ sau khi ta tiếp nhận truyền thừa thành công, đừng nói là ngươi, sợ là đến thánh nữ Ẩn Môn cũng phải cho ta ba phần mặt mũi!”

Nói không chừng, toàn bộ Ẩn Môn cũng sẽ là của nàng.

Tựa hồ đối với tính cách của Ôn Nhã rõ như lòng bàn tay, Ôn Anh thấy nàng hung ác cũng không có phản ứng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.