Edit: Kaylee
Sau khi rời khỏi nơi ở của Tá Thượng Thần, Cố Nhược Vân tính toán trở lại phòng khách nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng mới vừa đi vào hậu viện, đã nghe được một trận huyên náo truyền đến, không tự chủ được nhíu mày.
“Một phế nhân như ngươi, cũng dám đắc tội tiểu thư Phỉ Phỉ của chúng ta? Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn là đi tìm tiểu thư Phỉ Phỉ dập đầu nhận sai, nói không chừng nàng sẽ bỏ qua cho tỷ đệ các ngươi.”
Lúc này, ở ngoài phòng khách, một đám người đang vây quanh Hạ Lâm Ngọc muốn xuất môn.
Đầu lĩnh là một nam tử áo xám, vênh váo tự đắc ngẩng nhìn xuống Hạ Lâm Ngọc, trong mắt kia tràn ngập trào phúng và khinh thường.
Hoàng Phỉ Phỉ là ai? Nữ nhi của Hoàng trưởng lão, toàn bộ người Dược Tông ai dám đắc tội nàng ta? Nhưng những người này vậy mà không thức thời như thế, dám can đảm đối địch với Hoàng Phỉ Phỉ, này chẳng phải là muốn chết?
Cho nên, lúc Hoàng Phỉ Phỉ vừa tới tigm bọn họ, bọn họ lập tức nghe theo phân phó của nàng ta tiến đến gây sự với bọn họ!
Cho rằng có Lâm quản sự làm chỗ dựa là có thể muốn làm gì thì làm? Ở trong Dược Tông quyền lợi của một quản sự như hắn há có thể so được với trưởng lão? Nếu không phải trong tay hắn có lệnh bài của Tông chủ, lee~lqđ phỏng chừng lúc trước Hoàng Phỉ Phỉ đã không để cho đôi tỷ đệ này tiến vào Dược Tông.
Ánh mắt của Hạ Lâm Ngọc nhẹ nhàng đảo qua trên người mấy người trước mắt, trên khuôn mặt thanh tú không mang theo cảm xúc gì, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Ha ha ha!”
Tên nam tử áo xám kia cười lớn hai tiếng, trào phúng nâng lên khóe môi: “Một kẻ tàn phế cũng dám kiêu ngạo như thế ở trước mặt bản công tử? Nếu không phải nể tình dáng vẻ của ngươi cũng không tệ, bản công tử sớm đã cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
Ở trong Dược Tông ai không biết nam tử áo xám này vô cùng thích nam sắc? Đối với một số nam nhi dáng vẻ tương đối thanh tú y đều muốn bắt về làm nam sủng. Nếu không phải y là nhất mạch đệ tử của Hoàng trưởng lão kia, lấy loại thích nam sắc cổ quái này của y tất nhiên sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.
Khuôn mặt Hạ Lâm Ngọc giống như bao phủ một tầng băng sương, trong con ngươi trong suốt như nước giống như cũng đông lại, lộ ra hàn ý dày đặc.
“Cút!”
Một chữ này, làm sắc mặt nam tử áo xám đại biến, ánh mắt dữ tợn lên: “Tiểu tử thối, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Ngay cả Hoàng Phỉ Phỉ cũng dám đắc tội, các ngươi quả thực chính là đang tìm cái chết! Nhưng mà bản công tử sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi hầu hạ bản công tử thật tốt, nói không chừng bản công tử còn có thể nói tốt cho ngươi ở trước mặt tiểu thư Phỉ Phỉ, ha ha ha.”
Khi nói lời này, cặp mắt đáng khinh kia không ngừng đánh giá Hạ Lâm Ngọc.
Tuy rằng tiểu tử này đã là một kẻ tàn phế, nhưng dáng vẻ thanh tú trắng nõn, nhất là tiểu thân thể kia, làm cho người ta nhịn không được muốn áp lên.
“Ngươi…...”
Cho dù tuổi của Hạ Lâm Ngọc không lớn, lại vẫn nghe hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của nam tử áo xám, khuôn mặt thanh tú bị tức đến đỏ bừng, trong con ngươi trong suốt ẩn chứa vẻ chán ghét, ánh mắt hung hăng theo dõi y: “Ngươi nằm mơ!”
“Hừ, quả nhiên là không biết điều, các ngươi bắt hắn cho ta! Chờ ta chơi đã lại đưa đến trước mặt tiểu thư Phỉ Phỉ.”
Nam tử áo xám liếm môi dưới, hơi hơi nheo lại con ngươi âm u, đáy mắt xẹt qua ý lạnh.
Hoàng Phỉ Phỉ đã nói, chỉ cần không để cho đôi tỷ đệ này không chết, tra tấn thế nào cũng không có quan hệ! Một khi đã như vậy, không bằng thỏa mãn một chút dục vọng trong lòng y kia.
Mắt thấy đệ tử Dược Tông kia sắp sửa đụng ngã Hạ Lâm Ngọc, một bàn tay đột nhiên duỗi đến từ phía sau của hắn, ‘ầm’ một tiếng, một luồng lực lượng hung hăng đánh vào trên người tên đệ tử kia, trong phút chốc tên đệ tử kia đột nhiên lui ra ngoài, một tia máu tươi lan tràn ra từ khóe miệng.
Dưới gió mát, tóc đen bay lên, Cố Nhược Vân đứng ở phía trước Hạ Lâm Ngọc, con ngươi thanh lãnh lạnh lùng ngóng nhìn tên nam tử áo xám đầu lĩnh kia.