Edit: kaylee
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu: “Hiện tại chúng ta đây lập tức đi Ẩn Môn.”
Cố Sanh Tiêu cười cười, hắn giống như nghĩ đến cái gì, đi đến trước mặt Thiên Bắc Dạ, âm thanh khàn khàn mà khô ráp: “Cảm ơn...”
Cho dù hắn biết lúc trước Thiên Bắc Dạ cứu hắn, là vì tiểu muội nhà mình. Nhưng đối phương cứu hắn cũng là sự thật! Cho nên, đối với Thiên Bắc Dạ, giờ phút này trong lòng hắn tràn ngập cảm kích.
“Ngươi là huynh trưởng của Vân Nhi, cũng là đại cữu tử của ta, mặc kệ ta làm cái gì, đều là nên.”
Thiên Bắc Dạ nâng khóe môi lên, trong mắt đỏ yêu dị hiện lên một tia sáng sắc bén.
“Thanh Long, mấy người các ngươi ở tại chỗ này,“ Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía bốn thú: “Lát sau cha và mẫu thân sẽ tới nơi này, đến lúc đó, ngươi nói cho bọn họ biết một tiếng, chúng ta đã đi Ẩn Môn trước.”
“Chủ nhân, người cứ yên tâm đi đi,“ Chu Tước cười hì hì nói: “Chúng ta lại ở chỗ này chờ phụ mẫu của người, hơn nữa sẽ làm tốt công tác phía sau.”
Cố Nhược Vân xoay người, nói: “Đi thôi.”
Manh Manh nghe được bọn họ sắp sửa đi Ẩn Môn, tâm tình chợt kích động.
Bất luận như thế nào, nó đều là từ Ẩn Môn đi ra, đối với địa phương Ẩn Môn kia trong lòng có cảm tình rất lớn, hiện giờ trở về quê cũ, như thế nào có thể không hưng phấn?
Đáng tiếc, mặc kệ là người hay là Linh Thú, một khi hưng phấn sẽ phạm phải sai lầm...
Manh Manh bởi vì quá mức tâm tình kích động, móng vuốt bỗng chốc không cẩn thận đụng phải ngực của Cố Nhược Vân, chờ lúc nó phản ứng được, trong giây lát cảm nhận được nam nhân bên người truyền đến cảm giác áp bách dày đặc.
“Vân Nhi, người này rất sắc, chúng ta vẫn là đừng mang theo nó.”
Khi nói lời này, Thiên Bắc Dạ nâng tay nhấc nó lên, ném cho Thanh Long phía sau.
“Oa oa!”
Tiểu gia hỏa tức giận kêu lên, ánh mắt = cực kỳ ủy khuất, dáng vẻ oán phụ bị vứt bỏ.
“Tốt xấu gì tiểu gia hỏa này cũng đến từ Ẩn Môn, hiện giờ chúng ta phải về Ẩn Môn không cách nào không mang theo nó, như vậy đi, ta để cho nó đứng ở trong Thượng Cổ Thần Tháp, lúc cần lại làm cho nó xuất ra.”
Cố Nhược Vân bế tiểu gia hỏa lên từ trong lòng Thanh Long, hơn nữa không để ý dáng vẻ ủy khuất đáng thương kia của nó, nhẫn tâm quăng nó vào Thượng Cổ Thần Tháp...
“Hiện tại chúng ta có thể đi rồi.”
Nàng nhún vai, nói.
...
Ẩn Môn.
Giăng đèn kết hoa, trong toàn bộ sơn môn đều che kín vui mừng.
Đệ tử Ẩn Môn đều biết, hôm nay là ngày đại hỉ của Tả Sử Ẩn Môn.
Bởi vì những ngày gần đây, Môn chủ và Thiên Nhân trưởng lão đều đang ở bên trong bế quan, bởi vậy, hôn sự lần này do sư phụ của Tả Sử Bạch trưởng lão đến chủ trì!
“Nhất bái thiên địa!”
Trong đại đường, một âm thanh vang cao lên, cũng kéo theo cảm xúc của mọi người.
Ánh mắt dịu dàng của Tả Sử ngóng nhìn Ôn Nguyệt, trong mắt tràn đầy nhu tình nồng đậm, bởi trên đầu vì Ôn Nguyệt đột một khối khăn hỉ màu đỏ, làm cho hắn không cách nào thấy rõ cảm xúc của nàng.
Nhưng mà, Tả Sử lại cho rằng, lúc này Ôn Nguyệt tất nhiên cũng tâm tình kích động giống như hắn.
“Nhị bái cao đường!”
Phía trên cao đường, Bạch trưởng lão vừa lòng nhìn đôi tân nhân phía dưới này, đoan chính ngồi nhận bọn họ quỳ lạy.
“Tiến vào động phòng!”
Ở lúc âm thanh cuối cùng vang lên, Ôn Nguyệt nắm chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy thống khổ, khuôn mặt càng là vô cùng trắng bệch.
“Nguyệt Nhi.”
Tả Sử đi đến bên người Ôn Nguyệt, thấp giọng nói ở bên tai nàng: “Hiện tại rốt cục nàng cũng gả cho ta, chúng ta coi như là người có tình sẽ thành quyến thuộc, sau này không ai lại có thể ngăn cách chúng ta.”