Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1397: Chương 1397: Linh thú triều 1




Oanh!

Phía trên ngọn núi, một đạo ánh sáng màu tím chợt bùng nổ khuếch tán mạnh, bao phủ toàn bộ núi non.

Loáng thoáng trong đó, Cố Nhược Vân thấy được một cánh cửa đứng giữa núi non, bên kia cánh cửa dường như có thứ gì đó đang hấp dẫn nàng, làm nàng không tự chủ được bước chân đi vào.......

.............

Máu!

Thời điểm sau khi Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, đập vào mắt chính là máu tưới khắp núi non, còn có mùi máu kia làm cho cả không trung âm trầm.

Nàng giống như đặt mình vòa trong một hồ máu, kể cả trong không khí cũng đầy mùi vị này.

“ Chẳng lẽ đây là Minh Giới?” Cố Nhược Vân quan sát động tĩnh xung quanh, hơi nhíu nhíu mày, “ Không đúng, dựa theo lúc trước Tử Tà đã nói qua, nếu phong ấn bị phá vỡ ta còn phải nhất định trải qua cửu tử nhất sinh mới có thể tiến vào Minh Giới, cho nên tuyệt đối không nhanh như vậy đã thông qua!”

Nghĩ đến đây, biểu tình Cố Nhược Vân càng thêm đề phòng, trước sau vẫn duy trì mười phần cảnh giác,

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Thời điểm Cố Nhược Vân duy trì cảnh giác vạn phần, thì một trận tiếng ồn từ phía trước truyền đến, ngay sau đó chính là bách thú xuất hiện, làm người khác có cảm giác giống như mấy vạn linh thú chạy như điên mà đến.

Bất quá, khi Cố Nhược Vân nghe âm thanh nhìn lại là lúc, tuy nàng trải qua rất nhiều nguy hiểm, cũng tạo một khắc này mà sắc mặt đại biến.

Chỉ thấy ở chỗ không xa, vô số linh thú hướng tới nàng chạy như điên, phía sau những linh thú đó còn cuốn theo bụi mù cuồn cuộn, như hàng vạn con ngựa chạy qua, nghiền áp mọi thứ.

“ Linh thú triều, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được linh thú triều, hơn nữa những linh thú này cấp bậc đều không thấp, yếu nhất cũng là cảnh giới Võ Thánh!” Cố Nhược Vân gắt gao nắm đoạn kiếm trong tay, biểu tình trên mặt đã khôi phục lại bình tính như ban đầu, ánh mắt lãnh đạm ngóng nhìn đàn linh thú chạy như điên đến.

“ Nếu có Cửu Hoàng trong tay, có lẽ ta còn có thể đem linh thú này chém giết rất nhanh, nhưng Cửu Hoàng sau khi cắn nuốt nhiều người Ôn gia như vậy liền không có động tĩnh, mà lấy năng lực hiện tại của ta còn chưa thể không chế ý chí của nó, cho nên trận chiến này, ta chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình chứ không thể dựa vào Cửu Hoàng!”

Ngay cả Thượng Cổ Thần Tháp, cũng bởi vì do Tử Tà lâm vào ngủ say cũng tạm thời không thể lấy ra chiến đấu!

Hơn nữa, không biết vì sao sau khi tiến vòa mảnh đất màu đỏ này liền không thể liên hệ được với nhóm linh thú trong linh hồn, phảng phất giống như khế ước giữa bọn họ bị mạnh mẽ cắt đứt.

Lại cảm giác này làm cho trong lòng Cố Nhược Vân rất bất an.

Bất quá, nàng cũng hiểu được, bây giờ chiến đấu chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình, không thể mượn lực lượng bên ngoài chiến đấu.

“ nếu chuyện này là yêu cầu khảo nghiệm để tiến vào Minh Giới vậy thì ta tiếp nhận, ta nhất định chiến thắng chúng nó! Bởi vì trong Minh Giới kia có sẽ bên ta cả đời, cho nên không có bất luận kẻ nào, có thể ngăn cản ta tiến vào Minh Giới!”

Ánh mắt Cố Nhược Vân kiến định, tiếp theo sau đó nàng không nói lời nào liền nhảy vào trong đàn thú....

Rống!!!

Hiển nhiên linh thú không nghĩ tới Cố Nhược Vân có lá gan động thủ trước, tức khắc phát ra tiếng gầm giận dữ, cũng hướng về nàng vọt qua, móng vuốt bén nhọn xẹt qua không khí đều có thể cảm nhận được trong không khí sinh ra những đóa hoa lửa...

Phụt!

Cố Nhược Vân đem linh thú trước mặt chém giết, bước chân lui về sau vài bước, tiếp theo sau đó nâng kiếm lên ngăn cản công kích tiếp theo của một con linh thú khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.