Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 73: Chương 73: Lòng tham của Lăng Ngọc (bốn)




Vâng, chủ tử.”

Hai người Tầm Phong và Mạc Vũ cùng lúc chắp tay, cung kính hồi đáp.

Bởi vì Cố Nhược Vân chuyển ra Bách Thảo Đường, vì vậy Lăng Ngọc và Tá Thượng Thần đều đến vô ích, Tá Thượng Thần cũng không nói thêm gì, xoay người liền rời đi, nhưng mà Lăng Ngọc cũng không có dễ đuổi như vậy…...

“Ta mang theo ý chỉ của nương nương, lập tức để Cố Nhược Vân đi ra tiếp chỉ!”

Nàng cao nâng cằm, ánh mắt thèm nhỏ dãi dừng ở phía trên phần lớn dược liệu quý báu trong Bách Thảo Đường.

Nếu, nàng có thể có được Bách Thảo Đường này, Thái Tử điện hạ nhất định sẽ nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, lúc đó, nàng sẽ thuận lý thành chương trở thành Thái Tử phi, Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ ngày sau.

“Nàng không ở trong Bách Thảo Đường chúng ta, ngươi tới sai nơi.”

Dư lão sắc mặt trầm xuống, mặt không biểu cảm nói.

“Ta mặc kệ nàng ở nơi nào, lập tức làm cho nàng lăn ra đây gặp ta!” Lăng Ngọc lạnh lùng cười: “Trừ phi, nàng muốn cãi lại ý chỉ của nương nương! Đến lúc đó, cho dù Bách Thảo Đường các ngươi cũng che chở không được nàng! Mặt khác, nương nương còn mang đến ý chỉ, Bách Thảo Đường bao che hung thủ sát hại gia gia của ta, tội đáng chết! Nhưng mà nương nương nhân từ, chỉ cần các ngươi giao ra Bách Thảo Đường, tạm tha tánh mạng của các ngươi.”

Đương nhiên, lời nói cuối cùng hoàn toàn là chủ ý của bản thân Lăng Ngọc.

Dù sao nàng nhìn trộm Bách Thảo Đường cũng không phải một ngày hai ngày, lại như thế nào không mượn cơ hội này thu Bách Thảo Đường vào trong túi? Cho dù cuối cùng nương nương trách tội xuống, nàng lại hiến dược liệu trân quý trong Bách Thảo Đường cho nương nương, đương nhiên có thể đánh tan bất mãn trong lòng nàng.

Lăng Ngọc nghĩ quả thật rất tốt đẹp, đáng tiếc, khi làm sẽ không dễ dàng như vậy….....

“Ha ha,“ Dư lão cười lạnh hai tiếng: “Nha đầu, ngươi tuổi không lớn, giọng điệu nhưng là thật càn rỡ, hôm nay lão phu muốn ở trong này nhìn xem, ngươi là thế nào diệt tánh mạng của chúng ta!”

Ông sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được tiểu nha đầu càn rỡ như vậy, cho dù hiện tại Bách Thảo Đường thuộc về Cố Nhược Vân, nhưng mà bản thân tốt xấu vẫn là người Đông Phương gia tộc, một chất nữ của Quý Phi nho nhỏ, cũng muốn giết ông?

Ha ha, đây quả nhiên là buồn cười đến cực điểm!

“Lão bất tử, ngươi chỉ là một hộ thương nhân nhỏ bé mà thôi, cũng dám đối địch với hoàng quyền? Cô cô của ta là Quý Phi đương triều, làm sao sẽ sợ hãi một hộ thương nhân nho nhỏ ngươi? Ta khuyên ngươi vẫn là giao Bách Thảo Đường ra đây, nếu không, phỏng chừng ngươi cũng không muốn sống yên ở Thanh Long Quốc.”

Lăng Ngọc đó có thể thấy được ở trong Bách Thảo Đường Dư lão có quyền cao chức trọng, vì vậy đương nhiên coi ông là chủ sự chân chính phía sau màn của Bách Thảo Đường! Về phần Cố Nhược Vân, nàng không hề nghĩ ngợi, một tiểu nha đầu mà thôi, lúc Bách Thảo Đường thành lập nàng còn không có sinh ra đâu.

“Tốt, rất tốt, ha ha!” Dư lão giận dữ quá hóa cười, một đôi mắt phun ra ra lửa giận: “Hôm nay ta ngược lại muốn nhìn, ngươi là thế nào làm cho ta không cách nào sống yên ở Thanh Long Quốc!”

“Xem ra ngươi thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Lăng Ngọc cười lạnh một tiếng, phất phất tay, nói với người phía sau: “Người đâu, bắt lão bất tử không biết điều này tới gặp Quý Phi nương nương.”

Nhưng mà, ở trong khoảnh khắc câu nói kia nói ra, bóng dáng của lão giả bỗng nhiên biến mất, chờ khi ông lại xuất hiện, đã đến trước mặt Lăng Ngọc.... ......

Lăng Ngọc còn chưa có phản ứng lại, bàn tay của Dư lão đã hung hăng dừng ở phía trên ngực của nàng, ‘phịch’ một tiếng toàn bộ thân thể đều bay ngược ra ngoài, rồi sau đó, một giọng nói tràn đầy sát khí đột nhiên rơi vào trong tai.

“Cút cho ta! ! !”

Lão giả phất phất tay áo, trên khuôn mặt già nua tràn đầy lạnh như băng.

“Khụ khụ!” Lăng Ngọc ho ra hai ngụm máu tươi, cắn chặt hàm răng, từng từ từng chữ nói, “Lão bất tử, ngươi chờ cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nói xong lời này, nàng vội vàng đứng lên, vội vàng xám xịt chán nản chạy về phía trước......

Chương 99: Võ Giả sơ cấp (một)

Edit: kaylee

Một tháng sau.

Trong phòng, rèm cửa khẽ lay động, gió xuân ấm áp vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Cố Nhược Vân.

Nàng giống như là đang ngủ, khẽ nhắm mắt, một đầu tóc đen vòng quanh khuôn mặt của thiếu nữ, an tường mà mê người.

Lúc này, trong Thượng Cổ Thần Tháp, nam thân một thân áo bào màu tím viền vàng không gió tự bay, hai tay chắp sau lưng, mắt tím mỉm cười nhìn thiếu nữ xuất hiện ở trước mặt bản thân, bên môi khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ.

“Nơi này, nơi này chính là tầng thứ hai của Thượng Cổ Thần Tháp, ngươi có thể ở trong này đạt được ban thưởng vì ngươi đột phá Võ Giả.”

Tầng thứ hai của Thượng Cổ Thần Tháp, ngay cả Cố Nhược Vân còn không biết sẽ tặng nàng cái gì, nhưng mà thế nào cũng không có khả năng kém hơn đan phương của tầng thứ nhất…....

“Đây là..... Đan phương của Tụ Linh đan?”

Tụ Linh đan, xem như là bản nâng cấp của Tụ Khí đan, tỷ như nói, người dừng ở Võ Tướng cao cấp giống như Dư lão kia, thông qua Tụ Linh đan là không cách nào thành công đột phá, điều này cũng là lí do vì sao lúc trước nàng không cho Dư lão dùng Tụ Khí đan.

Nhưng mà, nếu có Tụ Linh đan liền không giống, đan dược này cũng có tác dụng đối với tu luyện giả (người tu luyện) cấp bậc Võ Tướng! Hơn nữa có thể thành công khiến cho hắn đột phá!

Nghĩ vậy, Cố Nhược Vân trong lòng căng thẳng.

Tuy rằng hiện tại nàng đã có Bách Thảo Đường và Ma tông này, nhưng mà, còn không có một cường giả chân chính, nếu Dư lão có thể trở thành Võ Vương, ở trong Thanh Long Quốc, hoàn toàn có thể hoành hành.

“Xem ra tầng thứ hai này cũng là ba đan phương, phân biệt vì Tụ Linh đan, Hồi Huyết đan và Phục Linh đan.”

Mọi người đều biết, võ giả là dùng linh lực để chiến đấu, nếu linh lực hao hết, chờ đợi võ giả chính là nguy hiểm trí mạng, cho nên Phục Linh đan chính là dùng để khôi phục linh lực của võ giả, về phần Hồi Huyết đan, tên như ý nghĩa, chính là dùng để trị liệu thương thế.

Cố Nhược Vân dè dặt cẩn trọng thu đan phương, cười cười, nói: “Ta còn đang lo thế nào làm Dư lão đột phá, không nghĩ tới đã chiếm được đan phương của Tụ Linh đan, hả?”

Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân cảm giác được thanh phế Linh Khí nhặt được kia sinh ra một trận dị động, sau đó ‘hưu’ một tiếng bay ra, dựng đứng ở trước mặt của nàng.... ...... .....

“Tử Tà, đây là có chuyện gì? Phế Linh Khí đã mất đi linh lực rồi, vì sao còn có thể…….”

Tử Tà không nói gì, hai mắt thật sâu nhìn chằm chằm phế Linh Khí, hắn trầm mặc một lúc lâu, có chút thong thả mở miệng nói: “Nha đầu, ngươi thử đưa linh lực của bản thân đến phía trên phế Linh Khí.”

“Được.”

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, tay ngọc chậm rãi dừng ở mặt ngoài phế Linh Khí, rồi sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Một dòng linh khí theo lòng bàn tay dùng tốc độ cực kì thong thả chảy xuôi đến phía trên phế Linh Khí, lại bị phế Linh Khí chậm rãi tiếp nhận rồi, đúng lúc này, một luồng ánh sáng mãnh liệt từ trên phế Linh Khí bắn ra, bao phủ toàn bộ Thượng Cổ Thần Tháp……....

“Đây…... Đây là có chuyện gì?”

Giờ phút này, Cố Nhược Vân ngây ngẩn cả người, nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Xem ra ta đoán không sai,“ Tử Tà cười cười: “Nha đầu, Thượng Cổ Thần Tháp tầng thứ hai này còn cho ngươi một loại năng lực, hẳn là dưỡng khí!”

“Dưỡng khí? Có ý tứ gì?” Cố Nhược Vân chớp mắt, mê mang nhìn nam nhân miệng cười tà mị kia.

Tử Tà dương môi cười khẽ: “Đơn giản mà nói, ngươi có thể ở đưa linh lực vào trong vũ khí, dùng như linh khí, đương nhiên, thanh kiếm trong tay ngươi chỉ là Đê Giai Linh Khí thôi, nếu muốn trở thành Trung Giai và Cao Giai Linh Khí, lấy thực lực hiện tại của ngươi còn không được, còn Thần Khí trong truyền thuyết kia, cần phải tài liệu có rèn Thần Khí, nhưng mà ở lúc ngươi vừa cất bước còn có một thanh Linh Khí chân chính, đối với trưởng thành ngày sau của ngươi cũng có ưu việt rất lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.