Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1557: Chương 1557: Long tộc (mười bốn)




Edit: kaylee

Nụ hôn này, theo thời gian biến dài, cũng dần dần tăng lên.

Thiên Bắc Dạ đặt thân thể Cố Nhược Vân ở trên tường, bàn tay to nâng cái ót của nàng, nụ hôn từ mềm nhẹ ban đầu trở nên dùng sức, trong đôi mắt màu đỏ kia còn hiện lên ý cười dịu dàng.

Phanh!

Ngay tại lúc hai người tình ý nồng đậm, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở ra, ngay sau đó, sắc mặt Thiên Bắc Dạ ‘xoát’ một cái lập tức đen xuống, trên người tràn ra hơi thở âm lãnh.

"Là bọn họ, bọn họ muốn mưu hại tộc trưởng, bắt bọn họ cho ta!"

Đang nói, một đám hộ vệ ào lên, vọt qua phía đám người Cố Nhược Vân.

Khí thế của Thiên Bắc Dạ càng ngày càng lạnh lẽo, sát ý cũng dần dần hiện ra.

Ngay ở thời điểm hắn muốn ra tay giết những người đó, Cố Nhược Vân đột nhiên đưa tay, bắt được tay của hắn, nói một câu với hắn: "Trước đừng xúc động, hỏi rõ ràng đến cùng sao lại thế này."

Có lẽ là những lời này của nữ tử có tác dụng, sát khí trên người Thiên Bắc Dạ chậm rãi tán đi, hắn nhìn mọi người nhảy vào trong phòng, rồi sau đó đặt ánh mắt ở trên người Cố Nhược Vân.

"Các ngươi muốn bắt chúng ta, cũng nên có lý do đi."

Cố Nhược Vân lạnh lùng cười, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng mọi người.

"Lý do? Lý do chính là ngươi mưu hại tộc trưởng!"

Hộ vệ đầu lĩnh kia hiển nhiên không để Cố Nhược Vân vào mắt, ác thanh ác khí nói.

"Thật có lỗi, ta chưa từng gặp tộc trưởng Long tộc các ngươi, tại sao nói mưu hại?" Cố Nhược Vân nhìn chúng hộ vệ, có chút lười nhác mở miệng.

"Hừ, đến hiện tại ngươi còn dám nói sạo, nếu không phải ngươi đánh tráo Giải Độc thảo của tộc trưởng, bệnh tình của tộc trưởng lại như thế nào tăng thêm?" Hộ vệ lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Ngươi mưu hại tộc trưởng, hiện tại theo chúng ta đi một chuyến!"

Giải Độc thảo làm cho bệnh của tộc trưởng tăng thêm?

Cố Nhược Vân sợ run một chút, Giải Độc thảo kia quả thật có được công hiệu giải độc, không nên sẽ tăng thêm bệnh tình, vậy đến cùng vấn đề xảy ra ở nơi nào?

"Được, ta và các ngươi đi, mặt khác, ta muốn gặp tộc trưởng các ngươi một lần."

Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói.

Thiên Bắc Dạ nhíu mày, cho dù hắn bất mãn với chuyện những người Long tộc làm, nhưng chuyện Cố Nhược Vân đã quyết định, hắn chỉ biết ủng hộ nàng.

Bởi vậy, hắn cũng không nói thêm gì, lập tức đi theo bên người Cố Nhược Vân.

Sau khi hai người đi ra cửa phòng, lập tức phát hiện Lam Ca cũng bị áp đi ra.

Lam Ca há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười: "Cố cô nương, liên lụy ngươi."

Tuy rằng đến Long tộc này là vì Long đảm, nhưng mà, tốt xấu gì tộc trưởng này cũng là ngoại công của Lam Ca, hiện giờ vì tộc trưởng làm cho người Long tộc đối đãi với Cố Nhược Vân như thế, trong lòng Lam Ca tràn đầy áy náy.

"Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Nếu ta không đoán sai, Long tộc bị người tính kế."

Lam Ca sửng sốt một chút, thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Cố cô nương, cho dù hiện tại ta không phải là người Long tộc, nhưng tộc trưởng lại là người thân huyết mạch của ta, cho nên, ta có thể xin ngươi giúp ta cứu ông ấy hay không? Nếu ngươi thật sự khó xử thì thôi."

Ở sau khi vừa nói ra lời này, Lam Ca lập tức hối hận.

Người Long tộc nhiều lần đối đãi với nàng như vậy, bất luận kẻ nào đều sẽ tức giận, mình lại có thể nào làm cho nàng cứu mạng của tộc trưởng?

Nghe được lời Lam Ca nói, Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu: "Ta đi cùng bọn họ, là muốn trông thấy tộc trưởng."

Nàng muốn cứu tộc trưởng, cũng không phải là tâm đồng tình tràn ra. Dù sao đối với người như nàng, căn bản là không có tâm đồng tình! Sở dĩ nguyện ý ra tay, là vì Long tộc này còn có chút tác dụng đối với nàng.

Cho nên, tộc trưởng không thể chết được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.