Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1212: Chương 1212: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 12




“ Ngươi thế nhưng gia tộc bảo hộ cũng không để trong mắt!”

Thật ra Nguyệt Linh không nghĩ tới Đông Phương Ngọc sẽ cuồng ngôn đến trình độ này, nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng nàng.

“ Ta chỉ biết vì phu quân cùng nữ nhi xả giận, cái gì gọi là gia tộc bảo hộ, cho dù cường đại thì như thế nào?” Đông Phương Ngọc nâng lên kiếm trong tay mình, lạnh lùng nói, “ Nếu bọn họ ngăn cản ta giết người, ta đây cũng không ngại cùng bọn họ là địch!”

Trường kiếm rơi xuống, một dạo kiếm phong chém về phía thân thể Nguyệt Linh.

Nguyệt Linh hoảng loạn thật sâu, bước chân không ngừng lui về phía sau liên tục bị bức tới góc tường, không thể tiếp tục lui lại.

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Vô số kiếm phong đua nhau bay tới, từng cái từng cái chém về phía Nguyệt Linh, dưới kiếm phong nhiều như vậy Nguyệt Linh vội vàng nâng kiếm ngăn cản, nhưng vẫn không ngăn được hết, trên thân thể tức khắc xuất hiện không ít vết thương.

“ Đông Phương Ngọc, ngươi chỉ dựa vào thanh linh khí trung giai trong tay tác oai tác quái, thì có bản lĩnh gì? nếu có bản lĩnh cùng ta đấu tay không!”

Thanh kiếm trong tay của mình chính là linh khí cấp thấp, vẫn như cũ không phải đối thủ Đông Phương Ngọc, bởi vậy vũ khí nàng cầm cao hơn một bậc so với mình! nếu mình có được thanh linh khí kia, cũng không cần sợ hãi nữ nhân đáng chết Đông Phương Ngọc này!

Đông Phương Ngọc cời lạnh một tiếng, nâng tay lên cũng không có ngừng lại, lần nữa làm cho vô số kiếm phong bay ra, đem bức tường sau lưng Nguyệt Linh đều ầm ầm đổ xuống, những hòn đá hung hăng nện trên người Nguyệt Linh.

Phụt!

Nguyệt Linh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm trắng bệch, nàng từ trong đống đổ nát bò ra, một thân lam lũ, không còn quang huy như ban đầu.

“ Đông Phương Ngọc!”

Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như dao găm nhìn về phía Đông Phương Ngọc, giống như muốn đem nàng thiên đao vạn quả.

Đông Phương Ngọc lạnh lùng cười một tiếng, tiếp theo lại nâng kiếm trong tay lên, mọt đạo kiếm phong so với vừa rồi còn cường hãn hơn chém ra, để lại một dấu vết thật dài trên bầu trời, hương về Nguyệt Linh đang đứng trong đống đổ nát.

Trải qua chiến đấu lúc trước đã tiêu hao lực lượng, hiện giờ thể lực của Nguyệt Linh không còn chống đỡ nổi, hai chân mềm nhũn tùy thời ngã xuống, hiện tại đối mặt với đạo kiếm phong mạnh mẽ này, đừng nói là chiến đấu ngay cả lực chống đỡ cũng biến mất....

Chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm phong màu trắng đập vào trước mặt, cắt qua yết hầu!

Phanh!

Nàng không cam lòng trừng lớn đôi mắt, thân thể thật mạnh ngã trong đống đổ nát, tựa hồ như thế nào cũng không nghĩ tới, lúc trước quyết định sai lầm, sẽ làm nàng mất đi sinh mạng.......

Đông Phương Ngọc thu hồi kiếm, hướng cha con Hồng Liên lĩnh chủ đi qua, trên dung nhan đã không còn lạnh nhạt, trong mắt đẹp ẩn chứa ánh sáng nhu hòa.

“ Vân nhi, có phải dọa đến ngươi hay không?” ánh mắt nhu hòa của Đông Phương Ngọc dừng trên người Cố Nhược Vân, ấm áp dào dạt, rất là thoải mái, “ Hiện tại đã không còn việc gì, ta sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm tới ngươi.”

Nhìn khuôn mặt quan tâm của nữ tử, Cố Nhược Vân chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm áp chảy qua tâm, trên dung nhan thanh lệ nâng lên nụ cười.

“ Mẫu thân, hoan nghênh trở về.”

Đông Phương Ngọc xoa nhẹ đầu Cố Nhược Vân, ôn nhu nói: “ Ta biết, cha và mẫu thân không ở bên ngươi, Sanh Tiêu cùng ngươi nhất định trải qua rất nhiều khổ cực, chịu đựng rất nhiều người xem thường, cho nên những năm gần đây, ngươi có trách mẫu thân không trở về tìm ngươi?”

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: “ Các ngươi không quay về tất nhiên có lý do của mình! ta sẽ không trách các ngươi, huynh trưởng cũng sẽ không trách cứ các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.