Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1206: Chương 1206: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 6




Kỳ thật, đối với môn chủ Thiên Môn đến đây, thật ra cốc chủ không có lo lắng.

Lấy thực lực của mình, căn bản là không sợ hắn.

Nhưng hắn lại không ngờ tới chính là sẽ phát sinh một màn này, Mị Tông cùng Thiên Môn liên hợp lại, muốn đối phó hắn!

Phong Tiêu Tiêu cũng ngây ngẩn cả người, nàng chỉ để tông chủ Mị Tông tiến đến trợ giúp nàng chuyện này, nhưng không nghĩ tới Thiên Môn cũng sẽ ra tay, cũng vì vậy mình càng có hy vọng!

“ Phụ thân!”

“ Cốc chủ!”

Phong Ngọc Thanh cùng những người Phong Cốc khác đều thất kinh, vội vàng chạy tới trước mặt cốc chủ, đem thân thể hắn nâng lên.

“ khụ khụ,“ cốc chủ ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt khó coi nhìn hai người trước mặt nói, “ Ta thật sự không nghĩ sẽ phát sinh một màn hôm nay, Nguyệt Linh, ngươi đã sớm dự tính tốt có phải không? hơn nữa, thứ ngươi muốn chỉ sợ không phải tộc Hỏa linh thú, mà là toàn bộ Phong Cốc!”

Nguyệt Linh cười một tiếng: “ Không sai, ngươi nói thực không sai, tộc Hỏa linh thú đối với ta lực hấp dẫn không đủ để ta ra tay, ta muốn xác thật chính là toàn bộ Phong Cốc, buồn cười hơn là Phong Tiêu Tiêu còn tưởng ta nhiệt tình giúp nàng.”

Bá!

Sắc mặt Phong Tiêu Tiêu bỗng nhiên một mảnh trắng bệch, hoảng sợ nhìn Nguyệt Linh: “ Tông chủ, lúc trước chúng ta cũng không có nói vậy, ngươi đáp ứng giúp ta có được vị trí cốc chủ Phong Cốc, sao ngươi có thể nói những lời mà chúng ta chưa từng thương lượng gì hết!”

“ Ngu xuẩn!” Nguyệt Linh nhạo báng một tiếng, cũng không liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Phong Tiêu Tiêu một cái, ánh mắt nàng chậm rãi di chuyển một vòng theo đám người xung quanh, cuối cùng rơi xuống trên người Hồng Liên lĩnh chủ, không nhịn được cong môi đỏ, mị hoặc cười nói, “ Nghe nói Hồng Liên lĩnh chủ một mảnh si tình, truy tìm ái thê hơn hai mươi năm, thật sự làm người khác cảm động vạn phần.”

Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh một tiếng, ánh mắt lãnh khốc nói: “ Quá khen.”

“ Ta không phải khích lệ ngươi, mà là......” Nguyệt Linh che môi cười duyên, trong mắt đẹp tràn ngập thần sắc mị hoặc, “ Ta là người có tật xấu, nhất định không để những người yêu nhau trên đời gặp được nhau! những người thâm tình với nhau nhất định bị chia rẽ! có biết vì sao năm đó cốc chủ bị người tính ké hay không? bởi vì có ta trợ giúp, bằng không chỉ dựa vào một cái nha hoàn há có thể tính kế hắn?”

Có chủ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía dung nhan vũ mị của Nguyệt Linh, trên khuôn mặt lạnh lùng trần đầy không thể tin.

Sở dĩ Phong Tiêu Tiêu được sinh ra, thế nhưng nữ nhân này giở trò quỷ?

Mà hắn, lại bị che giấu nhiều năm như vậy?

“ Có phải ngươi bị nam nhân vứt bỏ, mới hận đời như vậy?” Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, cười như không cười nhìn dung nhan vũ mị của Nguyệt Linh.

Hiển nhiên bị nàng nói trúng điểm chết, sắc mặt Nguyệt Linh bỗng nhiên biến đổi, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhẹ nhàng gợi lên khóe môi: “ Kỳ thật, ta đúng là ghen ghét những nữ nhân được người thương nhớ, trên đời này có một người thâm tình với mình như thế, hơn nữa vì mình lại không cưới vợ khác, người kia nên có bao nhiêu hạnh phúc? nhưng ta nhất định không để nữ nhân hạnh phúc được tồn tại, các ngươi nhất định phải tan!”

Nàng cong khóe môi, ánh mắt càng thêm câu dẫn lòng người.

“ Hồng Liên lĩnh chủ, đối với ngươi, ta cảm thấy thật hứng thú, không bằng ngươi cùng ta trở về Mị Tông thì thế nào?” nàng nâng tay lên, muốn chạm vào dung nhan tuấn mỹ kia.

Nhưng mà, tay nàng còn chưa kịp tiếp xúc đến Hồng Liên lĩnh chủ, khí thể trên người đối phương cuồn cuộn phát tán khiến cho tay nàng cứng đờ tại chỗ.

Rất nhanh, Sau đó dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.