Edit: kaylee
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệt rất là khó coi, nàng hừ hừ, trên khuôn mặt cao nhã (thanh cao tao nhã) hiện lên hàn ý.
“Cô nương, ngươi xác định muốn cự tuyệt ta? Nói thật, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ không ai dám ngỗ nghịch ý tứ của ta, ngươi xác định không đồng ý làm bảo tiêu của ta? Nếu mười năm sau ngươi còn muốn tiếp tục, lqd ta có thể trả cho ngươi một vạn Kim tệ mỗi năm, như vậy ngươi vẫn muốn cự tuyệt?”
Nam Cung Nguyệt thật sự có chút không dám tin, nữ nhân này cả người phong trần mệt mỏi, hiển nhiên gia cảnh tương đối bần hàn, một vạn Kim tệ, đối với những người này mà nói chính là mê hoặc trí mạng, nàng lại cự tuyệt…….....
Nữ nhân này, khẳng định là đang giả thanh cao!
Người giống như nàng, căn bản không có khả năng không ái tài!
“Ta nói, ta không có hứng thú.”
Cố Nhược Vân cũng không ngẩng đầu lên một chút, giọng nói thanh lãnh vang lên: “Mặt khác, hiện tại, ngươi lập tức tránh ra cho ta!”
“Ngươi……..” Nam Cung Nguyệt tức đến mức cả người run run, nàng lại hỏi một lần: “Ta tự cho ngươi cơ hội cuối cùng, rốt cuộc ngươi có nguyện ý hay không! Nếu ngươi thật sự không đồng ý, hiện tại ta đây cũng chỉ có thể bắt ngươi trở về phủ Thành chủ.”
“Tránh ra!”
Giọng nói này, rất là thanh thiển (trong, nhẹ), nhưng mà không biết vì sao, Nam Cung Nguyệt cảm thấy có một nắm tay dừng ở trước ngực của nàng, nàng ‘phụt’ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp lăn xuống từ trên tuấn mã.
“Tiểu thư!”
Thị vệ đi theo sau lưng Nam Cung Nguyệt kia quá sợ hãi, vội vàng nâng nàng đứng lên, sau đó nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: “Ngươi làm bị thương tiểu thư nhà ta, quả thực muốn chết, chúng ta lên, giết nữ tử này hết giận vì tiểu thư!”
Dứt lời, đám thị vệ kia chỉ lưu lại một người đỡ Nam Cung Nguyệt, những người khác đều vọt về phía Cố Nhược Vân.
Xoát xoát xoát!
Vô số phong nhận chậm rãi hiện ra từ trước mặt Cố Nhược Vân, xẹt qua bầu trời lập tức phóng về phía đám người nghênh diện mà đến kia, trong nháy mắt, máu tươi mạnh mẽ bắn ra, l^q”đ nhiễm đỏ cả mặt đất, tất cả thị vệ đều ôm cổ không ngừng đổ máu không ngừng kêu la sợ hãi, dẫn tới mặt đất đều chấn động vài cái.
Nam Cung Nguyệt sợ ngây người, thân mình nhẹ nhàng run lên, cho dù Cố Nhược Vân vừa đi qua thân thể của nàng ta, nàng ta cũng không có dũng khí ngăn cản nàng........
Thật lâu sau, chờ sau khi bóng dáng của Cố Nhược Vân biến mất, đầu lĩnh mới hoàn hồn, nhanh chóng đi tới bên người Nam Cung Nguyệt.
“Tiểu thư.”
“Ngươi cút ngay!”
Nam Cung Nguyệt lấy một tay đẩy đầu lĩnh ra, nhanh chóng bò lên từ trên đất: “Đám người phế vật không dùng được các ngươi, ngay cả một nữ nhân cũng đánh không lại, nuôi các ngươi quả thực chính là lãng phí lương thực, hiện tại ta muốn đi nói cho cha ta, làm cho cha ta xuất mã thu thập nữ nhân kia!”
Nói xong lời này, nàng lại thả người lên ngựa, hung hăng vung roi ngựa, bay nhanh tới phương hướng phủ Thành chủ Tùng Nham Thành.
Lúc này, Thành chủ, mới về đến từ yến hội Hắc Nham Thành đang ngồi ở trong thư phòng xem sách, đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc bay tiến vào từ ngoài cửa phòng, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tùng Nham Thành chủ.
“Cha, nữ nhi ở bên ngoài bị người đánh, người nên báo thù vì nữ nhi!”
“Cái gì?”
Tùng Nham Thành chủ sửng sốt một chút, bỗng chốc vứt bỏ quyển sách trên tay xuống, vội vàng đứng lên, ánh mắt lo lắng nói: “Nguyệt Nhi, là ai có lớn lá gan như vậy dám ra tay với con?”
“Là một nữ tử áo xanh,“ Nam Cung Nguyệt hung hăng cắn răng, lqđ hiện giờ chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt vân thanh phong đạm kia nàng lập tức hận không thể xé nát nàng ta: “Nữ nhân kia đại khái khoảng hai mươi tuổi, rất biết giả bộ, luôn là dáng vẻ thanh lãnh, căn bản là đang giả thanh cao.”