Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 117: Chương 117: Nam nhân đeo mặt nạ thần bí (một)




Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Lôi trưởng lão xoay chuyển liên tục.

Đúng rồi, nếu hội đấu giá kia không có quan hệ gì với nàng, làm sao Quỷ Y mắt cao hơn đầu có thể sẽ bái nàng làm sư? Hơn nữa, đừng quên, chính là Mỹ Dung Hoán Phu đan chữa hết vết thương trên mặt Quỷ Y.

Trời ạ, cứ như vậy, nói cách khác vị cô nương này sẽ luyện chế đan dược?

Kỳ thực mặc kệ hội đấu giá có liên quan với Cố Nhược Vân hay không, Thiên Lôi phái cũng phải tạo quan hệ tốt với nàng, bởi vì, chỉ bằng nàng là sư phụ của Quỷ Y, cũng đủ rồi!

Ngay tại lúc Lôi trưởng lão nghĩ thế nào làm quen với Cố Nhược Vân, một tiếng thông báo đột nhiên truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của mọi người.

“Tướng Quân đại nhân, Thiên Long môn, Bách Hoa cung, Phong phủ các thế lực lớn tiến đến bái phỏng.”

Vừa nghe lời ấy, Cố lão gia tử đột nhiên phục hồi tinh thần lại, trên khuôn mặt thương lão mang theo vẻ vui sướng.

Cho dù bên cạnh Cố Nhược Vân ngươi có Quỷ Y và Lôi trưởng lão thì thế nào? Lần này thế lực Cố gia chúng ta mời lại không chỉ có một Thiên Lôi phái, đợi đến lúc này, ngươi sẽ biết lực kêu gọi của Cố gia rất mạnh mẽ!

Nghĩ đến đây, lão hưng phấn nói: “Hướng Lâm, chúng ta đi đón khách nhân đường xa mà đến này đi.”

Nhìn tổ tôn Cố gia đi ra khỏi cửa phòng, Lôi trưởng lão nhíu mày, đáy mắt hiện lên một chút kiên quyết: “Nhược Vân cô nương, Quỷ Y đại nhân, các ngươi yên tâm, bất luận như thế nào, Thiên Lôi phái chúng ta đều sẽ đứng ở phía các ngươi.”

Một câu nói này, đã chứng minh đội ngũ Lôi trưởng lão đứng.

Chê cười, mặc dù đối địch nhiều thế lực như vậy lại như thế nào? Quỷ Y và Nhược Vân cô nương là thế nào ông cũng không thể đắc tội! Nếu không về sau khẳng định hối hận, huống chi, năm đó nếu không có Quỷ Y đại nhân cứu giúp, môn chủ sớm đã chết, ông lại có thể nào vong ân (quên ơn).

“Đa tạ,“ Vệ Y Y yêu mị cười: “Ân tình của Lôi trưởng lão Vệ Y Y ta nhớ kỹ, nhưng mà, ta không tin Cố gia lão nhân có bản lĩnh làm cho nhiều thế lực như vậy ra tay vì lão, nhiều lắm là đến nhục nhã chúng ta một chút mà thôi.”

Nói thật, Vệ Y Y nhưng là đoán đúng rồi, Cố lão đầu thế nào cũng không có năng lực làm cho một ít môn phái đứng ở phía lão, có thể làm chỉ là muốn khoe ra một chút năng lực của bản thân ở trước mặt Cố Nhược Vân.

Trừ điều này ra, lão còn có bản lãnh gì?

Đang nói, Cố lão gia tử mang theo một đám người từ ngoài cửa đi đến, trên mặt kia, rõ ràng mang theo tươi cười đắc ý.

“Đúng rồi, Cố Tướng Quân, ta có một việc muốn hỏi ngươi,“ Tả hộ pháp của Thiên Long môn đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía lão gia tử: “Nghe nói Cố gia các ngươi có một cô nương tên là Cố Nhược Vân, có phải như thế hay không?”

“Hả? Thiên Long môn cũng muốn tìm Cố Nhược Vân?” Một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp cười yếu ớt thản nhiên, ý cười trong suốt nói: “Vừa vặn, Bách Hoa cung ta cũng muốn tìm nàng.”

“Ha ha, đây thật sự là đúng dịp.”

Nói lời này, là nhị công tử Phong phủ Phong Lôi, hắn sang sảng cười to hai tiếng, nói: “Người hai người các ngươi muốn tìm, trùng hợp là Phong phủ ta muốn tìm, Tướng Quân, Cố Nhược Vân nàng ở đâu?”

Cố Tướng Quân ngây ngẩn cả người, thế nào mà ba vị này vừa tới đều muốn tìm Cố Nhược Vân? Chẳng lẽ nữ nhân này ở bên ngoài trêu chọc chuyện gì, người ta tới cửa trả thù?

“Này.... ....” Cố lão gia tử có chút khó xử: “Người ba vị muốn tìm quả thật là huyết mạch của Cố gia ta, nhưng mà lúc trước đã bị ta trục xuất khỏi gia môn, mặc kệ nàng ở bên ngoài làm chuyện gì, đều không liên quan tới Cố gia ta, oan có đầu nợ có chủ, nàng ngay tại kia, các ngươi tự đi tìm nàng đi thôi.”

Tuy rằng sau khi ba người nghe được lời nói của lão sửng sốt một chút, nhưng mà, lúc trông thấy Cố Nhược Vân và Quỷ Y chuyện trò vui vẻ, lập tức ném lời nói kia ra sau đầu, bước nhanh đi đến phía nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.