Edit: kaylee
Hồng Liên Lĩnh.
Nam nhân hai tay chắp sau lưng, đứng ở trước cửa sổ, khuôn mặt của hắn tuấn mỹ mà lãnh khốc, mặt mày lộ ra một loại khí phách cuồng vọng, chỉ là, lúc này nam nhân lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
“Thiên ca.”
Một âm thanh mềm nhẹ truyền đến từ phía sau nam nhân, cũng làm đường cong lạnh cứng trên mặt nam nhân kia nhu hòa lên.
“Thiên ca, chàng đang đợi Vân Nhi sao?”
Bạch y nữ tử chậm rãi đi đến trước mặt Cố Thiên, khoác một áo choàng màu đỏ ở trên người của hắn, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ cười khanh khách: “Vân Nhi nàng chỉ cần tìm được Sanh Tiêu, nàng sẽ tiến đến Hồng Liên Lĩnh tìm chúng ta.”
Cố Thiên gật gật đầu, chậm rãi xoay người, ôm bạch y nữ tử trước mặt vào trong lòng.
Cảm thụ được khí thanh nhã thơm ngát trên người bạch y nữ tử kia, tâm nam tử đều bị trêu chọc một chút, khó có thể nhẫn nại.
“Ngọc Nhi, chúng ta lại cho Vân Nhi và Sanh Tiêu thêm đệ đệ muội muội đi?”
“Thiên ca.”
Sắc mặt Đông Phương Ngọc đỏ lên, theo bản năng đẩy Cố Thiên ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia nhiễm lên một tầng phấn hồng, đẹp làm người không thể dời ánh mắt.
“Chúng ta đều lớn tuổi như vậy, còn thế nào thêm đệ đệ muội muội cho bọn họ?”
“Ngọc Nhi, nàng không tin thực lực của vi phu?” Nam tử dương khóe môi, một nụ cười tự tin xuất hiện ở bên môi: “Chỉ cần nàng nguyện ý, chúng ta sẽ thêm đệ đệ muội muội cho bọn họ, kỳ thực, ta ngược lại thật ra muốn thêm một nam hài, như vậy, ba đại nam nhân chúng ta sẽ bảo vệ hai nữ nhân các nàng.”
Ở bên trong ôm ấp của nam nhân, toàn bộ thân mình Đông Phương Ngọc đều mềm nhũn xuống, cuối cùng ngồi ở trong lòng của hắn.
Trên mặt của nàng, tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Cho tới bây giờ nụ cười kia là chưa từng có ở trong cuộc sống nàng bế quan trong Ẩn Môn nhiều năm như vậy...
“Thiên ca, ta nghe chàng.”
Nói xong lời này, trên khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử càng ngượng ngùng, nhưng mà, đôi mắt kia cũng là sáng ngời có thần.
“Vậy chờ lần sau Vân Nhi đến, chúng ta cho nàng một kinh hỉ.”
Hồng Liên Lĩnh chủ chặn ngang bế nữ tử tuyệt sắc lên, đi về phía giường, phía trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc kia của hắn giương lên một nụ cười, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nữ tử trong ngực mình.
Nữ tử không nói gì, hiển nhiên tán thành quyết định của hắn, huống chi, nàng cũng muốn lại sinh thêm mấy đứa trẻ vì hắn...
...
Hồng Liên Lĩnh.
Cửa thành, Cố Nhược Vân ngẩng đầu đánh giá cửa thành ngay trước mắt, nhẹ vỗ cằm, nhợt nhạt cười nói: “Ta và phụ thân nhận nhau lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên ta tiến đến Hồng Liên Lĩnh này, cũng không biết đến cùng ở bên trong lãnh địa là một cái dạng gì.”
Nói xong lời này, nàng lập tức bước đi vào bên trong lãnh địa.
Manh Manh bị Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực ngẩng đầu, dè dặt cẩn trọng nhìn nhìn Thiên Bắc Dạ đi theo ở bên, nghĩ nghĩ, nó vẫn là buông tha tính toán chui vào trong y phục của Cố Nhược Vân, nếu không, phỏng chừng nam nhân khủng bố này lại sẽ ném nó ra bên ngoài!
Nhưng mà, nó đã thật lâu không có đụng đến ngực mềm mại kia của chủ nhân...
Tiểu gia hỏa càng nghĩ càng ủy khuất, ánh mắt sắc sắc không ngừng liếc về phía ngực của Cố Nhược Vân, ngay sau đó, một ánh mắt cảnh cáo từ bên cạnh bắn lại, sợ tới mức nó vội vàng rụt lui đầu, không dám lại làm càn.
“Ca, con Linh Thú kia thật đáng yêu, ngươi có thể hỏi nàng một chút xem có thể bán cho ta hay không?”
Đột nhiên, một âm thanh truyền đến từ bên cạnh, làm cho Cố Nhược Vân hơi hơi nhíu mày.
Tiểu gia hỏa cũng nghe được câu nói này, nâng lên đầu nhỏ lông xù kia của nó, liếc mắt nhìn thiếu nữ nhìn trộm nó kia, đáy mắt toát ra một loại khinh thường nồng đậm.