Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1140: Chương 1140: Người không thể trêu chọc 7




Theo lý thuyết, Phong Cốc cùng Cố Nhược Vân quan hệ cũng không tốt, nếu để Phong Tiêu Tiêu biết nàng tới Phong Cốc, khẳng định sẽ tới tìm nàng phiền toái! Nàng khẳng định sẽ giúp Phong Ngọc Thanh có được vị trí này! Chỉ có như thế, Phong Tiêu Tiêu mới không thể tìm nàng gây phiền toái!

Huống chi, chỗ này còn có một tầng quan hệ với Hỏa linh thú, nàng đã từng đáp ứng qua linh thú, muốn giúp tộc nhân hắn khôi phục tự do.

Nhưng mà, nàng cự tuyệt!

Phong Ngọc Thanh cũng không nghĩ tới Cố Nhược Vân sẽ trực tiếp cự tuyệt, thật ra sửng sốt một chút, đáy mắt xẹt qua một đạo kinh ngạc: “ Ngươi không muốn nửa cái Phong Cốc sao?”

“ Xin lỗi, ta muốn đồ vật, ta có thể lấy được bằng chính đôi tay ta, cũng không cần ngươi đưa tặng cho ta!” Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, “ Hơn nữa, con người của ta rất yêu quý mạng của mình, không nghĩ vì một người râu ria mà mạo hiểm như vậy, hiện tại thực lực của ta thấp kém, không thể cùng Phong Cốc chiến đấu, cho nên ngươi vẫn là tìm người khác đi.”

Cố Nhược Vân biết, sở dĩ Phong Ngọc Thanh tìm tới nàng, không chỉ vì một trận chiến đấu giữa nàng cùng Vô Ngần đại sư.

Nếu hắn thân là nhị thiếu gia Phong Cốc, lúc trước mâu thuẫn của nàng cùng Phong Tiêu Tiêu ở Dược Tông, khẳng định hắn cũng rất rõ ràng!

Đây mới là mấu chốt hắn tìm nàng!

“ Cố cô nương, ngươi cảm thấy nửa cái Phong Cốc còn chưa đủ?” Khóe miệng Phong Ngọc Thanh run rẩy lên, “ Chỉ cần ngươi muốn đồ vật gì, ngươi có thể nói ra, ta nhất định có thể hỗ trợ ngươi tìm được!”

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: “ Ngươi vẫn còn chưa hiểu ý tứ của ta, ta và ngươi xưa nay không quen biết, liền vì nửa cái Phong Cốc hèn mọn lại bồi ngươi mạo hiểm? xin lỗi, ta còn không có vĩ đại như vậy! Nguyện ý trợ giúp người khác mà hy sinh chính mình.”

Nửa cái Phong Cốc hèn mọn?

Vừa nghe lời này, hai cường giả đứng bên người Phong ngọc Thanh đều nhịn không được trợn trắng mắt.

Phỏng chừng, trên đời này có thể coi khinh người Phong Cốc như thế, cũng chỉ có nữ nhân này!

Công tử nhà mình đã lấy ra thù lao là nửa cái Phong Cốc, trên đời này còn có thù lao cao nào cao hơn chuyện này sao? Nhưng nàng, không chút do dự cự tuyệt!

“ Cố cô nương, ta đây đổi một cái khác thì thế nào?” Phong ngọc Thanh bình phục nội tâm đang gợn sóng, trong mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, “ Nhạc Sơn không xa nơi này, có một tòa di tích được khai quật, ta muốn ngươi bồi ta đi chuyến này, đương nhiên ta sẽ đưa thù lao không tồi.”

Di tích?

Cố Nhược Vân giật mình, tầm mắt hồ nghi dừng trên dung nhan tái nhợt của Phong Ngọc Thanh, hơi hơi nhíu mày: “ Đó là di tích gì?”

“ Cụ thể cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói là vạn năm trước do một cường giả lưu lại tới bây giờ, sau khi tiến vào di tích may mắn có thể được truyền thừa!” Phong Ngọc Thanh hít sâu một hơi, nói, “ Nếu ta có được truyền thừa kia, bằng năng lực của ta cũng đủ chiến thắng Phong Tiêu Tiêu, cho nên ngươi chỉ cần hộ tống ta, tiếp theo trợ giúp ta có được truyền thừa kia, vẫn như cũ ta lấy nửa Phong Cốc làm thù lao!”

Cố Nhược Vân trầm mặc xuống.

Nói thật, đối với nửa cái Phong Cốc nàng không có hứng thú, chẳng qua....di tích kia lại khiêu khích hứng thú với nàng.

“ Có một việc ta không rõ.”

Nàng không có vì lời nói của Phong Ngọc Thanh mà đánh mất suy nghĩ, ngược lại hỏi: “ bên cạnh ngươi đã có hai cường giả đạt cảnh giới Siêu Phàm, vì sao cứ một hai ta phải bồi ngươi chuyến đi này? Tác dụng của ta so với bọn họ nhỏ hơn rất nhiều.”

Phong Ngọc Thanh cười cười: “ Bởi vì ngươi là luyện đan sư, trong di tích kia hung hiểm rất mạnh, có một luyện đan sư đi cùng ít nhất đảm bảo rất nhiều, cho nên ta mới có thể mời ngươi cùng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.