Edit: kaylee
Vẻ mặt Hồng Quân trưởng lão xanh mét, đột nhiên, lão giận dữ quá hóa cười, trong đôi mắt già chứa đựng châm chọc.
“Ha ha, thiếu chủ ngươi là thiếu chủ Thiên Thành, vậy tất cả mọi chuyện đều là ngươi định đoạt, chẳng sợ ngươi đổi trắng thay đen! Nhưng mà, rồi ngươi sẽ hối hận! Ngay từ đầu nữ nhân này tiếp cận Hạ gia đã không có ý tốt gì, chỉ có các ngươi mới có thể bị bề ngoài của nàng lừa gạt.”
Lão tức giận đánh một quyền ở phía trên cổ thụ bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng mà tràn đầy đùa cợt, trong mắt của lão, nữ nhân này rõ ràng chính là mưu đồ gây rối, đợi đến ngày nào đó âm mưu của nàng bại lộ, thiếu chủ mới biết được ai mới là vì Thiên Thành chân chính.
Lá cây trên cổ thụ bị Hồng Quân đánh ‘sàn sạt’ rung động, đúng lúc này, một vật thể không rõ rơi xuống từ trên cổ thụ, ‘phịch’ một tiếng ngã ở trước mặt của lão.
Tất cả mọi người tò mò nhìn qua, tầm mắt đều nhìn về phía Linh Thú màu lửa đỏ hình như bị thương không nhẹ trên đất.
Chỉ thấy da lông toàn thân con Linh Thú kia tươi đẹp như ngọn lửa, toàn bộ thân thể lớn bằng bàn tay, thoạt nhìn là trong suốt óng ánh như thế, giống như một viên hồng bảo thạch (ruby). Đương nhiên, so với hồng bảo thạch cứng rắn, con thú nhỏ này thoạt nhìn mềm nhũn, làm cho người ta không tự chủ được muốn chà đạp một chút.
“Đây không phải là Hỏa Vân Thú sao? Làm sao loại Linh Thú cấp thấp này có thể xuất hiện ở loại địa phương như Thiên Sơn này?”
Mọi người đều biết, Hỏa Vân Thú là Linh Thú cấp thấp nhất, cho dù trưởng thành đến mức tận cùng, cũng không cách nào đột phá đến Võ Giả, nhiều lắm chỉ có thể ở Tụ Khí cấp tám, loại Linh Thú cấp thấp này làm thế nào mà sống sót ở Thiên Sơn?
Phanh!
Hồng Quân khinh thường gợi lên khóe môi, một cước đạp bay thú nhỏ màu đỏ phía trên mặt đất ra ngoài, khinh thường nói: “Rác rưởi, ngươi không xứng cản đường của ta!”
Thú nhỏ lửa đỏ bị lão đá một cước, mày không tự chủ được nhíu một cái, chính là miệng vết thương trên người nó không có ngừng lại làm cho nó ngay cả lực lượng mở to mắt cũng không có.
“Ngươi thật là quá đáng!”
Bách Xuyên trông thấy Hồng Quân đối đãi thú nhỏ như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lạnh xuống, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn lão một cái, quay đầu nhìn Cố Nhược Vân, cầu xin nói: “Tỷ tỷ, con thú nhỏ này thật đáng thương, người cứu nó được không?”
Giờ này khắc này, Cố Nhược Vân giống như không có nghe thấy lời nói của Bách Xuyên, con ngươi thanh đạm (trong sạch + lạnh nhạt) thật sâu ngóng nhìn thú nhỏ nằm trên mặt đất.
Nếu nàng không có nghe sai mà nói, vừa rồi sau khi Hồng Quân đá nó một cước, con Linh Thú này phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Một con Hỏa Vân Thú cấp thấp, ngay cả chỉ số thông minh cũng không hoàn toàn, làm sao có thể sẽ phát ra loại âm thanh này?
“Được.”
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân ngồi xổm xuống, từ vạt áo lấy ra một cái bình sứ, cẩn trọng đổ ra một viên đan dược để vào trong miệng Linh Thú.
“Đó…... Đó là đan dược?”
Mọi người bỗng chốc mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn chằm chằm bình sứ trong tay Cố Nhược Vân.
Không sai, trong bình sứ này xác thực là đan dược chỉ có Bách Thảo Đường mới bán.
Nữ nhân này quan hệ như thế nào với Bách Thảo Đường?
Sắc mặt Hồng Quân trở nên xanh mét, bộ mặt âm trầm, lão hừ lạnh một tiếng phất tay áo mà đứng, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái.
Rồi sau đó ở dưới ánh mắt của mọi người, ngực thú nhỏ vốn còn đang đổ máu không ngừng bắt đầu dần dần khôi phục, hô hấp nơi chóp mũi cũng dần dần ổn định xuống. Ngay sau đó, nó nhẹ nhàng mở mắt.
Ở trong khoảnh khắc nó mở mắt, dù là Cố Nhược Vân, trái tim cũng không tự chủ được mà chấn động một chút.
Đó là một đôi mắt như thế nào? Một bên là đỏ như lửa, một bên lại là lục quỷ dị, trong mắt nó không có nhân tính, không có cảm tình, có chỉ là lạnh lùng và thị huyết, thật giống như ở trong mắt nó mọi người thiên hạ, đều là con kiến tùy ý có thể giết. Thật giống như thái độ của một số nhân loại đối đãi với Linh Thú.