Edit: kaylee
Lúc nàng đang trầm tư, cửa ghế lô lầu hai lại mở ra.
Chỉ thấy nam tử chậm rãi đi xuống từ trên lầu, một bộ trường bào màu vàng, mặt mày lạnh lùng hơi nhăn lại, diễn~đ@n.lêquý.đôn hắn có thể là cảm giác được ánh mắt dưới lầu, bất giác nhìn lại theo ánh mắt kia. Trong phút chốc, một đôi con ngươi thanh lãnh chạm vào đôi con ngươi màu vàng của hắn, lập tức làm cặp con ngươi kia gắt gao co rụt lại, trái tim giống như bị cái gì đó hung hăng gõ một cái.
“Là nàng?”
Kim Đế giật mình, trong con ngươi màu vàng xẹt qua một tia sáng đen tối không rõ, rồi sau đó hắn chậm rãi đi tới chỗ nữ tử áo xanh ngồi ở trong quán trà phẩm trà.
“Có việc?”
Cố Nhược Vân buông chén trà trong tay, cười nhàn nhạt, nâng mắt ngóng nhìn kim bào nam tử đứng ở trước mặt.
Mặt mày Kim Đế có chút căng thẳng, khuôn mặt lại vẫn lạnh lùng như trước, giọng nói lạnh nhạt hỏi: “Lúc trước ở Tuyết Sâm trong cánh đồng tuyết, bản đế đã muốn hỏi ngươi một chuyện, có phải chúng ta quen biết hay không?”
Cố Nhược Vân cười nhàn nhạt, không biết vì sao, sau khi thấy nụ cười của nữ tử kia, giống như có một cây búa tạ hung hăng dừng ở trong lòng của hắn.
Giống!
Quá giống!
Nụ cười của nàng quá mức giống Vân Nhi, nếu không phải khuôn mặt này hoàn toàn xa lạ, hắn thật sẽ hoài nghi nữ tử này có phải Vân Nhi hay không.
“Thật có lỗi, chúng ta cũng không quen biết.”
Cố Nhược Vân hơi hơi rũ mí mắt xuống, che giấu một chút cảm xúc trong mắt kia, sau khi lại bình ổn cảm tình trong nội tâm, nàng mới chậm rãi nâng mặt lên, cười nhợt nhạt: “Chỉ là, ta muốn khuyên ngươi một câu, đôi khi những gì ngươi nghe được chẳng phải sự thật, có lẽ người ngươi tín nhiệm, chính là kẻ địch chân chính của ngươi.”
Kim Đế sửng sốt một chút, cau chặt mày.
Nàng nói những lời này là có ý tứ gì?
Người mình tín nhiệm, chính là kẻ thù chân chính của mình? Chẳng lẽ nàng nói là Hạ gia?
Kim Đế vốn còn muốn hỏi gì đó, nhưng mà, sau khi nói xong câu kia, Cố Nhược Vân lập tức cúi đầu xuống, lẳng lặng phẩm nước trà trong tay, llêqquýđônn không lại liếc mắt nhìn hắn nhiều một cái. Thấy vậy hắn cũng không lại nói thêm cái gì, củng củng nắm tay lập tức xoay người rời đi.
Sau khi bóng dáng màu vàng kia biến mất ở trong quán trà, nữ tử áo xanh phẩm trà kia mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phương hướng hắn rời đi rồi lâm vào bên trong suy nghĩ sâu xa.
Nhưng vào lúc này, chỗ ngồi trước mặt Cố Nhược Vân đột nhiên nhiều ra một tử y nam hài (bé trai mặc quần áo màu tím).
Cả người tiểu nam hài này mặc y bào màu tím, giữa mi tâm là ngọn lửa màu tím, trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu nâng lên một chút tươi cười trêu tức, hắn không chút khách khí nâng chén trà trước mặt Cố Nhược Vân lên, một ngụm uống cạn.
“Ngươi không nói cho hắn biết những chuyện kia sao?” Tiểu Tử Tà chuyển động con ngươi màu tím, không biết suy nghĩ cái gì.
“Bây giờ còn chưa được.”
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: “Hơn nữa, cho dù nói hắn cũng không tin tưởng.”
Tiểu Tử Tà bĩu môi, muốn nói gì đó, lại vào lúc này, một giọng nói non nớt bỗng truyền đến từ bên cạnh.
“Lục Trầm ca ca, tiểu oa nhi này thật là đẹp mắt, người có thể giúp ta mua hắn không?”
Lục Trầm?
Nghe hai chữ như thế, hơi thở trên người Cố Nhược Vân càng lạnh lùng, trong con ngươi đen thanh lãnh bắt đầu hiện lên sát khí nồng đậm.
Chỉ là, cuối cùng nàng vẫn là nhịn xuống, lqd trên khuôn mặt thanh tú kia không có biểu cảm, từ đầu tới cuối cũng không có liếc mắt nhìn hai người tiến vào quán trà kia một cái.
Vừa mới mở miệng nói chuyện chính là tiểu nữ oa bên người Lục Trầm.
Chỉ thấy tiểu nữ oa ước chừng khoảng năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong sáng vô cùng đáng yêu, mắt to trong suốt ngập nước, lông mi thật dài như quạt hương bồ.