Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 492: Chương 492: Nơi trục xuất (tám)




Edit: kaylee

“Tiểu thư, Lục thiếu, nhanh như vậy các người đã trở lại.”

Lúc này, ngoài Hắc Nham Thành, sau khi đoàn người Cố Nhược Vân xuất hiện, lập tức có một nam tử trung niên nhanh chóng nghênh đón lqd, kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) nói: “Có tìm được Vạn Thánh quả hay không?”

Con ngươi của Mộ Dung Yên hơi hơi trầm xuống một chút, lắc lắc đầu: “Lưu thúc, ta không thể tìm được Vạn Thánh quả chữa thương cho gia gia, nhưng lại nhận phải công kích của đàn Linh Thú —— “

Mộ Dung Yên vốn muốn nói ra chuyện mình bị hãm hại, lại bị Lục Thiếu Thần dùng ánh mắt ngăn lại.

“Lưu thúc, chúng ta đi về nhìn xem lão gia chủ trước đi.”

Lục Thiếu Thần thu hồi ánh mắt, mỉm cười, nói.

Lưu thúc vốn mang vẻ mặt thất vọng, hiện giờ sau khi nghe thấy lời nói của Mộ Dung Yên, lqđ tâm lập tức khẩn trương lên: “Tiểu thư, Lục thiếu, các người không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì,“ Lục Thiếu Thần cười cười: “May mắn gặp Cố cô nương, là Cố cô nương đã cứu chúng ta.”

“Hả?”

Lưu thúc sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía nữ tử cả mặt đầy máu me đứng ở bên cạnh Lục Thiếu Thần, đáy lòng hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi sau đó cảm kích nói: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”

Thấy vậy, Dạ Nặc ở một bên vội vàng nói một câu: “Nàng là bảo tiêu của ta!”

Ngụ ý, muốn cảm tạ mà nói, thế nào cũng không thể quên hắn.

Nhưng mà, hình như Cố Nhược Vân đã quen với lời nói của Dạ Nặc, ngược lại là không nói thêm gì, nhàn nhạt cười: “Cảm tạ thì không cần, vẫn là tìm một chỗ để cho ta rửa mặt chải đầu một chút trước.”

Giờ này khắc này, máu tươi trên mặt nàng sớm đã khô, biến thành màu nâu, vô cùng khó chịu, nhưng mà trong rừng rậm không có nước, l.q.đ~ túi nước trong tay bọn Mộ Dung Yên đã làm mất ở trong khi chạy trốn, nên chỉ có đi đến Hắc Nham Thành, nàng mới có thể rửa sạch máu tươi trên người.

“Lưu thúc, ngươi mang Cố cô nương đi xuống tắm rửa một chút,“ Lục Thiếu Thần phân phó một tiếng với Lưu thúc, ngay sau đó nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói: “Cố cô nương, ngươi mới đến, không bằng ngốc nhiều một chút ở Hắc Nham Thành chúng ta, như thế nào? Vừa khéo qua vài ngày Hắc Nham Thành có một hội đấu giá long trọng, lúc đó Cố cô nương có thể cùng tham gia với Mộ Dung gia.”

Hội đấu giá?

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng vuốt ve cằm.

Tử Tà chỉ bảo mình đi đến nơi trục xuất tìm kiếm Địa Ngục Chi Liên, nhưng không có nói Địa Ngục Chi Liên kia ở nơi nào, hay là mình đến hội đấu giá thử thời vận (vận may).

“Được.”

Cố Nhược Vân gật gật đầu: “Một khi đã như vậy, ta đây sẽ ngốc nhiều thêm chút thời gian đi.”

Trong lòng Lục Thiếu Thần vui vẻ: “Chúng ta đây đi Mộ Dung thế gia trước.”

Đối với quyết định của Cố Nhược Vân, Dạ Nặc đương nhiên không có ý kiến gì, hắn vốn chính là ra ngoài chơi đùa, lqd đi nơi nào đều không thèm quan tâm.

Quan trọng là, hiện tại hắn cảm thấy rất hứng thú đối với bảo tiêu của mình.

.........

Mộ Dung thế gia, bước chân của Mộ Dung Yên vừa bước vào đại môn, một bóng dáng xinh đẹp mềm mại cũng bước đến, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ vui sướng.

“Yên nhi, rốt cục muội cũng đã trở lại.”

Khi nói lời này, nàng nắm lấy tay của Mộ Dung Yên, đáy mắt hàm chứa hơi nước nhàn nhạt: “Trong khoảng thời gian này nhưng thật làm cho tỷ tỷ rất lo lắng.”

Giờ khắc này, Mộ Dung Yên nghĩ tới tất cả chuyện mình gặp phải ở trong rừng rậm, không dấu vết rút tay lại, giọng điệu có chút xa cách nói: “Tỷ tỷ thật đúng là phí tâm.”

Mộ Dung Nhu Nhi sửng sốt một chút, sắc mặt của nàng ta có chút khó coi nhìn tay của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười.

“Yên nhi là thế nào? Đột nhiên xa lạ với tỷ tỷ như vậy, muội không biết lúc muội không ở nhà tỷ tỷ lo lắng cho muội cỡ nào đâu, đáng tiếc tỷ tỷ không có năng lực, nếu không thật muốn thay muội đi tìm thánh dược chữa thương vì gia gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.