“ Phụ thân!” tầm mắt Tô Lâm chuyển hướng một chút về phía Quận Vương, ngón tay như cũ chỉ về phía Cố Nhược Vân, “ Ngươi kêu ta xin lỗi nữ nhân này? Ta rốt cuộc đã làm sai cái gì mà ngươi đối đãi ta như vậy? Rõ ràng người bị khi dễ là ta, Thần ca ca không giúp ta thì cũng thôi đi, ngươi cũng đối xử với ta như vậy! Cái hồ ly này rốt cuộc có cái gì tốt?Vì cái gì ngươi cũng bị mê hoặc? Chẳng lẽ ngươi đã quên mẫu thân quá cố của ta sao?”
Quận Vương quay đầu, không dám nhìn đôi mắt đầy oán khí của Tô Lâm, hắn hít sâu một hơi, ngăn chặn nội tâm không nỡ, lại lần nữa nói: “ Quận Vương phủ chúng ta không có nữ nhi điêu ngoa tùy hứng như ngươi! Hiện tại lập tức xin lỗi Cố cô nương, nàng là khách nhân, vốn hẳn nên được tôn trọng, ngươi lại vô lễ đối với nàng như thế, nếu ngươi không hướng nàng xin lỗi, từ đây về sau, ngươi không còn là thiên kim đại tiểu thư của Quận Vương phủ ta!”