Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1707: Chương 1707: Quyết chiến cuối cùng (mười một)




Edit: kaylee

Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân rốt cục đi ra từ bi thương lúc trước, tay nàng ôm chặt tiểu gia hỏa trong ngực, mặt mày thanh lãnh hiện lên vẻ sắc bén: “Thương Minh, ngươi lăn ra đây cho ta!”

Thương Minh, ngươi lăn ra đây cho ta!

Bang!

Theo một câu rống giận này thốt ra, Cố Nhược Vân cảm giác được cảnh tượng trước mặt mình dần dần phá mở ra, giống như mặt kính ầm ầm vỡ vụn, ngay cả cảnh trí bên người nàng cũng dần dần biến mất.

Chỉ có thú nhỏ trong ngực nàng mới cho nàng một chút an bình...

“Vân Nhi.”

Một tiếng kêu sốt ruột giống như đạp phá thời không, truyền đến bên tai của nàng, quen thuộc mà khó quên, làm linh hồn của nàng đều không tự chủ được chấn động một chút.

Lúc nàng mở hai mắt, ánh vào trong mắt nàng là một khuôn mặt tuyệt mỹ.

Trong đôi mắt yêu dị của nam nhân tràn ngập vẻ lo lắng, hai tay ôm chặt nữ tử trong ngực, giọng điệu tràn đầy thân thiết: “Vân Nhi, rốt cục nàng đi ra?”

Cố Nhược Vân sửng sốt một lúc lâu, ngơ ngác ngóng nhìn nam tử tóc bạc trước mặt, vẻ mặt lại có chút bất an, chặt chẽ bắt được tay của nam tử trước mặt.

“Tiểu Dạ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Thiên Bắc Dạ giương khóe môi lên, mắt đỏ nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng, giải thích nói: “Vừa rồi, nàng lâm vào trong ảo cảnh Thương Minh thiết trí, nàng thấy tất cả cũng không phải là sự thật.”

Những lời này của nam nhân, rốt cục làm cho trái tim của Cố Nhược Vân thả xuống, cho dù hiện giờ nàng hiểu rõ cảnh tượng mình đã thấy đều là trong ảo cảnh, nhưng cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này lại vô cùng chân thật.

Nàng cũng hiểu rõ, nếu mình không đánh bại Thương Minh, sớm muộn gì cảnh tượng bên trong ảo cảnh cũng sẽ trở thành tình huống chân thật.

“Cho nên, lúc trước chàng mới nhắc nhở ta, làm cho ta đừng tin những thứ ánh mắt nhìn thấy?” Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Vậy vì sao chàng không trực tiếp nói với ta?”

Thiên Bắc Dạ lắc lắc đầu, dịu dàng ngóng nhìn nữ tử trong lòng: “Vân Nhi, ảo cảnh này chỉ có tự nàng phát hiện, nàng mới có thể đi ra, nếu lúc trước ta nói rõ cho nàng biết thủ đoạn của Thương Minh, vậy nàng sẽ vĩnh viễn hãm ở bên trong ảo cảnh, không cách nào rời đi! Huống chi, tiểu gia hỏa này có thể trợ giúp nàng rời đi ảo cảnh kia?”

Khi nói lời này, Thiên Bắc Dạ cúi đầu nhìn về phía vật nhỏ trong ngực Cố Nhược Vân, tươi cười bên môi càng sâu.

Chính là bởi vì có Manh Manh tồn tại, hắn mới có thể yên tâm nàng!

“Oa oa.”

Manh Manh cao ngạo ngẩng đầu, dáng vẻ tranh công, trên mặt nó tràn đầy đắc ý, cái đuôi sau mông vểnh lên trời.

Tử Tà nhìn Cố Nhược Vân, chậm rãi nói: “Nha đầu, ngươi cũng hẳn là nhìn ra ảo cảnh này! Ở bên trong ảo cảnh, những gì ngươi thấy đều do Thương Minh tạo thành và khống chế, bất kể là Chu Tước, hay là ta, những lời nói với ngươi, đều là từ trong miệng Thương Minh nói ra, lại do người bên trong ảo cảnh truyền đạt cho ngươi! Hơn nữa, bởi vì ngươi đặt mình trong ở bên trong ảo cảnh, ảo cảnh cũng có thể ảnh hưởng đến tư duy của ngươi.”

Nếu là dưới tình hình chung, Cố Nhược Vân không có khả năng phát hiện không được khác thường! Phải biết rằng, Chu Tước ở trước mặt nàng, chưa bao giờ gọi thẳng Thanh Long, mà là xưng hô tên của bọn họ.

Bằng vào điểm này, có thể nhìn ra Chu Tước không bình thường...

Nhưng mà Cố Nhược Vân thân ở bên trong ảo cảnh, bất kể là tư duy hay là tình cảm, đều bị ảnh hưởng, nếu không, nàng sớm đã nhìn ra đây là ảo cảnh.

“Ha ha,“ Thương Minh cười lạnh hai tiếng, khóe môi giương lên một nụ cười thị huyết, sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt: “Cố Nhược Vân, nếu ngươi chết ở trong ảo cảnh, sợ rằng sẽ không phải thừa nhận đến thống khổ, nhưng hôm nay... Là ngươi tự tìm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.