Edit: kaylee
Thiên Bắc Dạ liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của tiểu gia hỏa: “Còn có muốn ngủ cùng nàng dâu của ta hay không?”
Hắn đương nhiên là không có khả năng thật sự quăng tiểu gia hỏa này đến Thiên Phạt Chi Sâm, dù sao, tiểu gia hỏa này đáng thương hề hề, sao có hắn thể nhẫn tâm như vậy? Nói như vậy cũng chỉ là muốn hù dọa nó một chút mà thôi.
Tốt xấu gì, hắn cũng đã hai năm không thấy Cố Nhược Vân, ban ngày còn chưa tính, buổi tối sao còn có thể bị tiểu gia hỏa này chiếm đi?
“Này...” Tiểu Tầm Nhi nhìn Thiên Bắc Dạ, hắn vặn ngón tay, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi: “Phụ thân, vậy có thể để mẫu thân ngủ cùng người bốn ngày, bồi Tầm Nhi ngủ ba ngày?”
Giọng điệu của hắn mang theo dè dặt cẩn trọng, sợ không sẽ bị cha nhà mình quăng đến Thiên Phạt Chi Sâm, đến lúc đó, hắn phải khóc đi?
“Hả?” Thiên Bắc Dạ nhíu mày, ánh mắt nguy hiểm nhìn Tiểu Tầm Nhi.
“Vậy ngủ cùng người năm ngày, ngủ cùng Tầm Nhi hai ngày?”
Tiểu Tầm Nhi muốn làm đàm phán cuối cùng.
Thiên Bắc Dạ tiếp tục nhíu mày, cũng không có trả lời Tiểu Tầm Nhi, mà là dùng ánh mắt ý vị thâm trường ngóng nhìn hắn.
Tiểu Tầm Nhi hạ quyết tâm, nói: “Cùng người sáu ngày, bồi Tầm Nhi một ngày, này đã là nhượng bộ cuối cùng của Tầm Nhi, nếu người không đồng ý, cho dù Tầm Nhi bị người quăng đến Thiên Phạt Chi Sâm, đêm nay cũng muốn chiếm lấy mẫu thân!”
Hắn nâng hai má phấn nộn đáng yêu lên, thấy chết không sờn nhìn về phía Thiên Bắc Dạ.
“Thành giao!”
Thiên Bắc Dạ nâng tay lên, vỗ tay làm tuyên thệ với Tiểu Tầm Nhi, phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ dương tươi cười.
Tiểu Tầm Nhi hưng phấn nhảy dựng lên, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tràn đầy kích động, mắt to trong veo như nước cong thành hình trăng non, đáng yêu làm cho người ta tâm động.
Đáng tiếc, Tiểu Tầm Nhi rõ ràng vui mừng quá sớm.
Quả thật như lời Thiên Bắc Dạ, sáu ngày trước thuộc về hắn, một ngày cuối cùng thuộc về Tiểu Tầm Nhi, nhưng mà đến ngày thứ bảy, sau khi Tiểu Tầm Nhi tiến vào ổ chăn, Thiên Bắc Dạ cũng đi đến...
Kết quả cuối cùng chính là, Thiên Bắc Dạ không để ý tới Tiểu Tầm Nhi phản kháng, mỗi tay ôm lấy một người tiến vào bên trong mộng đẹp.
Tiểu Tầm Nhi khóc không ra nước mắt, hắn có nghĩ muốn phản kháng, lại sợ hãi cha nhà mình thật sự quăng hắn đi loại chỗ chim không thèm *** phân đó, chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống...
Bởi vì Cố Nhược Vân bế quan ra, đám người Hồng Liên Lĩnh chủ cũng bị kinh động, lại ào ào chạy tới Phong Vân Đế quốc, nhưng mà, cũng ở vào thời điểm này, vô số cường giả Minh phủ chạy ra khỏi Minh giới, tiến hành rồi một lần giết hại cực kỳ tàn ác đối với người trên đại lục.
Lúc này, trong Phong Vân Đế quốc, Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía hồng bào nam tử bên cạnh, hơi hơi nhíu mày: “Hai năm, ta đã bế quan ra, chắc hẳn Thương Minh cũng sắp tới.”
Thiên Bắc Dạ trầm mặc xuống, ánh mắt hiện lên một tia sáng sắc bén: “Trong Minh giới có rất nhiều bộ hạ trước kia của Thương Minh đã đi tới trên đại lục, hơn nữa bắt đầu huyết tẩy đại lục, điều này cũng chứng minh, quyết chiến giữa chúng ta và Thương Minh đã sắp đến.”
Nghĩ đến đây, cho dù là cường đại như Thiên Bắc Dạ, cũng không tự chủ được trịnh trọng xuống.
“Tiểu Dạ, lúc trước Thương Minh giả mạo chàng chưởng quản Minh phủ, ta còn không có hỏi chàng, hiện tại Minh phủ này như thế nào? Nhất là những người đã từng là thủ hạ của chàng, bọn họ...”
“Yên tâm đi.”
Thiên Bắc Dạ cười cười: “Thương Minh quả thật đã chưởng quản Minh phủ, nhưng cũng chỉ là chưởng quản chỗ ở Minh phủ mà thôi, ngay từ đầu mấy lão gia hoa kia cũng cảm giác được Thương Minh chẳng phải ta, bởi vậy, đã sớm mang theo một số người trung tâm thoát đi Minh phủ, hiện giờ trong Minh phủ tất cả đều là bộ hạ của Thương Minh, đã không có người của ta.”