Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 690: Chương 690: Sinh Thần Khiếp Sợ (9)




“Vân Nhi.” Sau khi nói xong lời nói kia, Thiên Bắc Dạ liền thu hồi ánh mắt, chuyển hướng nhìn về Cố Nhược Vân, dung nhan tuyệt thế một lần nữa lại trở nên nhu hòa, khẽ cười nói: “Ở đây nhiều Linh thú như vậy, nàng hãy chọn đi, nếu muốn hãy giữ lại. Về sau bọn chúng chính là thuộc hạ của nàng, bọn hắn đều sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng an toàn.”

Cố Nhược Vân trầm mặc lại, sau một hồi lâu, mơi ngẩng đầu nhìn nam tử tóc bạc trước mặt: “Tiểu Dạ, chàng nhiều ngày như vậy không ở Đông Phương thế gia, chính là để đi làm chuyện này sao?”

Thiên Bắc Dạ thành thật gật nhẹ đầu: “Những ngày này, quả thật ta đã đi khắp bốn phía mới có thể đem Linh thú từ các nơi triệu tập về đây. Vân Nhi, nàng có thể nhận lấy bọn hắn được không?”

“Được!” Cố Nhược Vân cười cười, trong lòng tràn đầy cảm động.

Bởi vì Thiên Bắc Dạ biết, bây giờ điều nàng đang thiếu nhất là thế lực! Chính vì thế chàng ấy mới tốn thời gian, đem Linh thú triệu tập đến đây! Đồng thời ở trước mặt mọi người, hung hăng cho bọn hắn một gậy! Nàng thật sự rất may mắn mới gặp được một người nam nhân như vậy.

“Vân Nhi, nàng đã nhận sính lễ của ta, cũng đồng nghĩa với việc nàng đã đồng ý gả cho ta.” Bây giờ, Thiên Bắc Dạ giống như một đứa trẻ, nở nụ cười vui vẻ: “Nếu nàng đã đồng ý, sau này nàng không được đổi ý đâu đấy.”

“Cái này...” Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chờ tìm được cha mẹ ta, nếu bọn họ đồng ý, vậy ta sẽ đáp ứng chàng.”

“Vân Nhi, nàng yên tâm. Ta nhất định sẽ tìm được nhạc phụ nhạc mẫu. Tới lúc đó, ta sẽ cưới nàng làm thê tử của ta, cũng làm khắp nam nhân trên thiên hạ này biết, nàng là của ta! Để tránh có một số kẻ luôn nhòm ngó đến nàng.”

Nghĩ đến tên Dạ Nặc thích quấn lấy Cố Nhược Vân kia, Thiên Bắc Dạ đều cảm thấy không vui, ngay cả ngữ khí đều mang sự ghen tuông.

“Khụ khụ.” Lam Vũ Ca ho khan hai tiếng, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười: “Tiểu Dạ đã tới rồi, vậy liền ngồi xuống chỗ ngồi đi, yến hội cũng sắp bắt đầu rồi...”

“Khoan đã!” Cố Nhược Vân nở nụ cười, đánh gãy lời nói của Lam Vũ Ca: “Không phải vừa nãy có người nói muốn rời đi sao? Hiện tại ta cho phép các ngươi rời đi!”

“Điều này...”

Nghe xong lời này, những người vừa mới kêu gào lúc này trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. Trước đó bọn hắn nói vậy, hoàn toàn là xuất phát từ sự lo sợ sẽ bị Linh thú gặm đến xương cốt cùng không còn. Không ai có thể nghĩ tới, đám Linh thú này lại được người nam nhân tóc bạc kia mang đến làm sính lễ cho Cố Nhược Vân. Bây giờ, Đông Phương thế gia lại càng trở nên cường đại, bọn hắn nịnh bợ còn không kịp, sao có thể bỏ dở nửa chừng mà rút lui?

“Thế nào? Không phải vừa rồi các ngươi kêu gào rất lợi hại sao? Hiện tại sao lại nói không ra lời?”

Cố Nhược Vân cười một tiếng: “Những người vừa rồi nói muốn rời đi, tốt nhất các ngươi hiện tại hãy tranh thủ thời gia đi đi. Nếu không, ta sẽ khiến cho các ngươi không có cách nào rời đi được nữa.”

Nghe thanh âm lạnh lẽo của nữ tử, đám người kia hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào...

Thanh âm Cố Nhược Vân càng trở nên lạnh lẽo: “Đông Phương thế gia ta chỉ tiếp đón bạn bè, không muốn lưu lại bất kể người nào đối với Đông Phương thế gia có ý kiến!”

“Xoạt!” Nghe vậy, đám Linh thú bắt đầu di chuyển, ánh mắt tham làm mà tàn nhẫn nhìn về phía những kẻ vừa rồi kêu gào rất sung sướng, khoái chí.

“Hừ.” Vinh Hân đưa tay vuốt vuốt áo bào, ánh mắt nhìn Cố Nhược Vận, không nói lời nào liền xoay người rời đi.

Có người mở đường, những người khác cũng chậm rãi đi ra, từ đầu tới cuối đều không nói một lời nào với Lam Vũ Ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.