Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 512: Chương 512: Thân phận của Dạ Nặc (hai)




Edit: kaylee

Mộ Dung Yên tức đến mức cả người run run, đôi mắt hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Nhu Nhi, lqđ thế nào nàng cũng chưa bao giờ biết nữ tử này là người vô sỉ như thế! Chỉ sợ trên đời này đã không có người bằng nàng ta!

“Ha ha.”

Một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau, rồi sau đó lập tức nhìn thấy cẩm y thanh niên vốn đứng ở bên cạnh Mộ Dung Nhu Nhi nhẹ lay động quạt xếp chậm rãi tiến lên, khóe môi y gợi lên một chút tươi cười trào phúng, con ngươi cao ngạo lạnh lùng ngóng nhìn vẻ mặt tức giận của Mộ Dung Yên.

“Nhu Nhi, đây là muội muội trong truyền thuyết kia của nàng? Người như thế, vì sao nàng còn muốn nhớ tình nghĩa tỷ muội?”

Khi nói lời này, trong mắt cẩm y thanh niên chứa đựng châm chọc, tư thái từ trên cao nhìn xuống thật giống như đối phương cũng không xứng được y để vào trong mắt.

“Y là ai vậy?”

Mộ Dung Yên nhướng mày, nhìn cẩm y thanh niên, nói: “Hình như ta cũng chưa từng nhìn thấy y ở Hắc Nham Thành.”

Sắc mặt của Lục Thiếu Thần từng chút trầm xuống, trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Hắn là nhi tử của Thành chủ Bạch Diệu thành, lúc này đây phỏng chừng cũng là tới tham gia hội đấu giá Hắc Vân lqd, chỉ là không nghĩ tới sẽ thông đồng ở cùng với Mộ Dung Nhu Nhi, xem ra Mộ Dung Nhu Nhi quả thật là rất có thủ đoạn.”

Mộ Dung Yên ‘phì’ cười một tiếng, thủ đoạn của Mộ Dung Nhu Nhi không phải là ủy khuất đáng thương? Hơn nữa, hiện giờ Mộ Dung Yên đã có thể tưởng tượng đến, nàng ta chửi bới mình ở trước mặt những người khác là như thế nào.

“Bạch công tử,“ Mộ Dung Nhu Nhi chậm rãi tiến lên, dịu dàng nói: “Ta không trách Yên nhi, là ta không có giáo dục tốt muội muội của mình, mới làm cho nàng phạm hạ phải sai lầm như hiện giờ, l^q”đ nếu Diệp Lâm công tử đưa ra điều kiện bù lại của y, Yên nhi, muội giao hai bằng hữu của muội cho y đi, muội yên tâm, đến lúc đó ta sẽ cầu tình giúp muội, Diệp Lâm công tử sẽ không thương hại bọn họ.”

Một phen lời nói tình thâm ý thiết này, làm tất cả mọi người cảm nhận được quan tâm của tỷ tỷ đối với muội muội. Trong lòng đối với Mộ Dung Yên cũng có nhiều bất mãn hơn, vì sao nàng lại không hiểu được sự yêu mến của tỷ tỷ đối với mình?

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng chung quanh này, Mộ Dung Yên cười lạnh một tiếng: “Mộ Dung Nhu Nhi, ngươi thật cho rằng nếu bọn họ rơi vào trên tay Diệp Lâm, Diệp Lâm sẽ dễ dàng tha cho bọn họ? Mà ngươi, cũng thật là suy nghĩ vì ta hay sao? Coi như xong, gương mặt dối trá của ngươi lừa những người khác còn có thể, còn ta sớm đã biết bộ mặt thật của ngươi rồi.”

Mộ Dung Nhu Nhi nóng nảy: “Yên nhi, muội hẳn là biết thế lực của Diệp gia, so với Mộ Dung thế gia chúng ta mà nói thì còn hơn một bậc! Ta là suy nghĩ vì Mộ Dung thế gia! Huống chi muội cho rằng bằng hữu của muội làm bị thương Diệp Lâm, còn có thể chạy khỏi Hắc Nham Thành sao? Sau lưng Diệp gia, là Lang Nha đạo tặc đoàn!”

Lang Nha đạo tặc đoàn!!!

Nghe được cái tên này, trong mắt Cố Nhược Vân hiện lên ánh sáng khác thường.

Nếu nàng nhớ không lầm mà nói, mấy đại hán đáng khinh mình gặp phải khi vừa đến nơi trục xuất kia, đã từng nói qua muội muội của hắn là tiểu thiếp của phó đoàn trưởng Lang Nha đạo tặc đoàn.

Hiện giờ ngay cả Mộ Dung thế gia cũng phải kiêng kị Lang Nha đạo tặc đoàn, rốt cuộc Lang Nha đạo tặc đoàn này có loại thực lực gì?

Thật hiển nhiên, sau khi lời nói của Mộ Dung Nhu Nhi vang lên, Mộ Dung Yên trầm mặc.

Chỉ là trầm mặc của nàng chỉ có một lúc, đã chậm rãi mở miệng: “Mộ Dung Nhu Nhi, ngươi nói đủ sao? Nói đủ thì cút đi cho ta, lqd đừng ở chỗ này chướng ta mắt! Còn có, Mộ Dung thế gia ta còn không tới lượt nữ nhi của một tiểu thiếp khoa tay múa chân!”

Mộ Dung Nhu Nhi gắt gao nắm phấn quyền, bên trong ngực tức giận thiêu đốt lên.

Chỉ bởi vì nàng ta là nữ nhi của tiểu thiếp, hơn nữa mình không có thiên phú, từ nhỏ đã chịu không biết bao nhiêu châm chọc khiêu khích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.