Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 462: Chương 462: Thí luyện kết thúc (một)




Edit: kaylee

Bên trong cuồng phong, lão giả mặc một bộ quần áo màu đen, ánh mắt sắc bén giống như dạ ưng nhìn bốn phía chung quanh.

Trong nháy mắt nhìn thấy hắc y lão giả, con ngươi vốn đen tối của Côn Nam xuất hiện tia sáng, vội vàng nói: “Sư phụ, cứu con, mau cứu con!”

Hắc y lão giả nhíu mày, lắc mình đến bên người Côn Nam, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên mạch đập của y, sau khi cảm nhận được lực lượng đánh sâu vào trong cơ thể y, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.

“Côn Nam, là ai làm!”

Côn Nam oán hận trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ: “Là bọn hắn, là bọn hắn giết Thi nhi, còn phế đi con, sư phụ, người phải báo thù rửa hận cho con!”

Ầm!

Một luồng hơi thở cường đại khuếch tán ra từ trên người hắc y lão giả, cuốn tất cả phế tích xung quang bay lên không trung, giữa mặt mày của lão tràn đầy vẻ lo lắng, ánh mắt sắc bén từng chút chuyển về phía hai người đứng ở phía trên phế tích.

“Là các ngươi làm!”

Thiên Bắc Dạ lắc mình che ở trước mặt Cố Nhược Vân, tóc bạc hồng y, trên khuôn mặt tuyệt thế lộ ra sát khí dày đặc.

“Y đáng chết!”

“Tốt, tốt lắm!”

Hắc y lão giả giận quá hóa cười, lệ khí trên người càng ngày càng nồng đậm, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.

“Các ngươi thương tổn đồ nhi của ta, vậy lão phu tất sẽ làm cho các ngươi chết không có chỗ chôn!”

Nắm tay của hắc y lão giả nhanh chóng vung ra, bao vây một tầng lực lượng mạnh mẽ đánh qua phía Thiên Bắc Dạ, một khắc kia, trên người lão dâng lên một luồng gió lớn, cả người đều sắc bén giống như một thanh lợi kiếm.

Thiên Bắc Dạ chậm rãi nhìn lão một cái, không nhanh không chậm nâng tay mình lên…....

Ầm!

Hai gã cường giả Võ Tôn chiến đấu sinh ra dòng khí cường đại không phải người bình thường có thể chống đỡ.

Cho nên, những người còn chưa kịp phản ứng kia trực tiếp bị một luồng lực lượng đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi không ngừng, ngay cả ghế trọng tài cách có chút xa cũng bị lực lượng của hai người phá trong nháy mắt.

Nhưng mà, Cố Nhược Vân được Thiên Bắc Dạ bảo vệ ở sau người, lại vẫn không có chịu phải thương tổn gì.

“Đây chính là lực lượng của nam nhân này?”

Tá Thượng Thần vuốt ve cằm, trong mắt phượng hiện lên ánh sáng khó có thể phát giác: “Võ Tôn……. Không, thực lực chân chính của hắn hẳn không chỉ có như thế, chỉ là lấy thân thể hiện giờ của hắn còn nắm hết được lực lượng chân chính của mình trong tay, nam nhân này, rốt cuộc có lai lịch gì? Xuất hiện ở bên người Tiểu Vân Nhi, cũng không biết là phúc hay họa, mặc kệ như thế nào, Tiểu Vân Nhi là muội muội của Sanh Tiêu, ta cần phải bảo vệ nàng an toàn.

Phanh!

Thân thể của hắc y lão giả lui về sau mấy bước, chậm rãi đặt bàn tay run lên kia ở sau người, một ngụm máu tươi thiếu chút thì phun ra từ trong cổ họng, nhưng mà lão vẫn là cố gắng nhịn xuống.

Chỉ là một chiêu, lão đã hiểu rõ, bản thân không phải đối thủ của nam nhân này!

Nghĩ đến điều này, ánh mắt của hắc y lão giả tối xuống vài phần, nói: “Ta vẫn luôn cho rằng chỉ có ba thế lực lớn chúng ta mới có Tôn Giả tồn tại, không nghĩ tới đại lục sẽ xuất hiện một thiên tài trẻ tuổi như thế, nhưng mà, tiểu tử, ta là trưởng lão Linh Tông, mặc kệ giữa ngươi và đồ đệ ta có hiểu lầm gì, theo ta về Linh Tông trước, ta sẽ cho ngươi một cái công đạo.”

Chỉ cần trở về Linh Tông, tiểu tử này sống hay chết, chẳng phải là lão định đoạt?

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía dưới, giọng nói của nam nhân mang theo trêu tức và trào phúng, làm cho nội tâm của hắc y lão giả không thoải mái.

“Không nghĩ tới, người nào đó Linh Tông này thật đúng là không biết xấu hổ, đánh người trẻ, thì già đến, ngươi một lão già bảy tám mươi tuổi, bắt nạt hai người trẻ tuổi còn biết xấu hổ hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.