Edit: kaylee
Một thanh trường kiếm lạnh như băng đâm tới phía sau lưng Thi Vân, cùng với sát khí thấu xương kia sắp sửa đâm vào thân thể của nữ tử.
Phanh!
Một quyền hung hăng dừng ở trước ngực Ngũ Nguyệt, trong phút chốc, thân thể Ngũ Nguyệt giống như diều đứt dây ngã văng ra ngoài, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra, dưới lụa trắng, khuôn mặt kia hoàn toàn trắng bệch.
“Sư muội, muội không sao chứ?”
Lãnh Ngôn Phong lạnh lùng nhìn Ngũ Nguyệt, lại dừng ánh mắt ở trên người Thi Vân, dịu dàng nói: “Sư muội, thực xin lỗi, là ta tới chậm, muội yên tâm, bất luận như thế nào ta đều sẽ bảo vệ muội, cho dù ta chết, cũng sẽ không để cho muội chết.”
Từ nhiều năm trước, thiếu nữ cả người mặc đồ màu trắng kia kéo y ra từ thâm cốc, từ đó về sau, mạng của y đã thuộc về nàng, đời này kiếp này, vĩnh viễn không thay đổi.
“Ngũ Nguyệt!!!”
Trên quảng trường, Vệ Y Y hóa thành một ngọn gió đánh về phía lôi đài, đỡ Ngũ Nguyệt lên, trên dung nhan quyến rũ tràn đầy khẩn trương và lo lắng: “Ngũ Nguyệt, con thế nào?”
“Khụ khụ!”
Ngũ Nguyệt ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, lqd suy yếu nói: “Con chỉ là muốn…... Muốn tự tay giết Thi Vân, con hận ả….... Hận ả làm hại con thê thảm như thế, sư bá, con….... Thật sự rất hận!”
Qua nhiều năm như vậy, nàng chưa từng buông đoạn thù hận này, thậm chí rất nhiều đêm ngủ mơ, nàng đều mơ lại tra tấn không thuộc về mình lúc trước.
Nếu không phải sư phụ đi ngang qua nhặt được nàng, chỉ sợ lúc đó nàng thật sự đã chết!
“Ngũ Nguyệt, con yên tâm, Thi Vân nhất định sẽ chết! Ả tuyệt đối sẽ không chết tử tế được!”
Vệ Y Y rắn răng, oán hận nói ra tiếng, rồi sau đó trông thấy dáng vẻ suy yếu của Ngũ Nguyệt, trái tim co rút, nhanh chóng lấy ra mấy cây ngân châm đâm vào phía trên thân thể của nàng, làm ngừng lại máu tươi phun ra cuồn cuộn không ngừng kia.
“Thi Vân,“ Cố Nhược Vân nhìn Ngũ Nguyệt, lập tức chuyển ánh mắt về phía Thi Vân, hỏi: “Ngươi có biết nàng là ai hay không?”
Thi Vân cắn chặt môi, quay đầu không liếc mắt nhìn tới Cố Nhược Vân một cái.
“Không biết.”
“Không biết?” Cố Nhược Vân nở nụ cười, nụ cười kia rất là khiếp người: “Chẳng lẽ ngươi quên ngươi còn có một tỷ tỷ song sinh giống nhau như đúc? Lúc ấy ngươi không có năng lực tu luyện, l^q”đ mà tỷ tỷ của ngươi lại thiên phú đứng đầu, sau này trong lúc vô tình ngươi chiếm được một quyển bí pháp thông qua hấp thu tinh thần lực của những người khác để mà tu luyện, thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhưng mà, ngươi không muốn có một người lớn lên giống nhau như đúc với ngươi xuất hiện ở trên đời này, cho nên, ngươi đã nhốt nàng lại, hủy dung, hơn nữa còn thường xuyên thi triển khổ hình (hình phạt tàn khốc) đối với nàng, đối với bên ngoài, ngươi lại nói tỷ tỷ song sinh của ngươi đã chết.”
Sắc mặt của Thi Vân vốn đã tái nhợt khi lại nghe nói như thế thì càng thêm trắng bệch, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ngươi nói hưu nói vượn! Ta không có tỷ tỷ song sinh nào, ngươi đang vu hãm ta!”
“Không sai, có rất ít người biết ngươi có tỷ tỷ song sinh, bởi vì ở sau khi nàng xảy ra chuyện, chuyện này đã bị phong bế,“ Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng: “Hiện tại, ta sẽ cho ngươi nhìn khuôn mặt giống nhau như đúc với ngươi này.”
Dứt lời, nàng cho Vệ Y Y một ánh mắt sai sử.
Vệ Y Y gật gật đầu, bàn tay trắng nõn vén khăn lụa lên, lụa trắng trên mặt Ngũ Nguyệt chậm rãi mất đi.
Lập tức, một khuôn mặt bị hủy dung xuất hiện ở trong mắt thế nhân.
Cho dù như thế, ở khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, mọi người vẫn là không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Khuôn mặt này quả thực chính là giống nhau như đúc! Hoàn toàn chính là phiên bản của Thi Vân!”
“Tuy rằng thuật dịch dung có thể thay đổi dung nhan của người, nhưng không có khả năng phục chế một trương mặt, l.q.d đây là thuật dịch dung làm không được, trừ phi lột mặt của đối phương cho mình dùng, nhưng mà hiện tại Thi Vân vẫn tốt đẹp, loại chuyện này cũng không thể xảy ra.”
So với mọi người kinh ngạc, trong nháy mắt Lãnh Ngôn Phong nhìn thấy khuôn mặt kia thì khuôn mặt của y lập tức cứng lại…….....