Edit: kaylee
Nghĩ đến những gì Cố Nhược Vân gặp phải mấy năm qua, trong lòng Hạ Lâm Ngọc cũng rất đau.
Tuy rằng sau khi hắn trùng sinh chỉ là một phế vật, nhưng ít nhất có gia gia đau, phụ thân yêu, không giống nàng, lấy lực lượng của bản thân lập nghiệp, bằng vào lực lượng của mình mới từng bước đặt chân đi cho tới trình độ bây giờ.
“Tỷ, vì sao ta không sớm chút tìm được ngươi? Nếu không, ta tuyệt sẽ không để cho nhiều người bắt nạt tỷ như vậy.”
Hạ Lâm Ngọc bắt lấy tay của Cố Nhược Vân, đau lòng nói.
“Đều đã là chuyện quá khứ,“ Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: “Hơn nữa, hiện tại không phải chúng ta đã gặp nhau sao? Ngọc nhi, trước kia ta phó thác đệ sai người, cuộc đời này tuyệt sẽ không để cho việc này xảy ra.”
Hạ Lâm Ngọc nở nụ cười, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy ý cười.
Rồi sau đó, ánh mắt hắn kiên định nói: “Loại chuyện này, quả thật sẽ không xảy ra, ta đã từng là phế vật, tỷ vì an toàn của ta không để cho ta đào vong (chạy trốn) với tỷ, cho nên mới để cho Lục Trầm chiếu cố ta, nhưng mà đời này, ta không cần bất luận kẻ nào chiếu cố, ta sẽ làm cho mình cường đại lên, cường đại đến mức có thể bảo vệ tỷ.”
Đây là, hứa hẹn hắn đáp ứng từ sau khi trùng sinh.
Bởi vì hắn không bao giờ muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng tan nát cõi lòng kia của tỷ tỷ nữa, hiện giờ nghĩ đến tình cảnh đó, tâm của hắn vẫn là co rút đau đớn.
“Ngọc nhi.”
Trái tim Cố Nhược Vân run lên, nhìn khuôn mặt thanh tú kiên định của thiếu niên, trái tim đau xót, những năm gần đây, Ngọc nhi thừa nhận còn nhiều hơn nàng.
Lúc này phía trên ngã tư đường, người đi đường lui tới, mà Hạ Lâm Ngọc làm tiểu thiếu gia Hạ gia, tự nhiên là tồn tại lóa mắt. Chỉ là cho tới bây giờ mọi người đều thấy thiếu nữ đứng bên cạnh ở Hạ Lâm Ngọc không phải là La Lỵ, mà là một khuôn mặt xa lạ, bất giác có chút kinh ngạc.
Nữ nhân này là ai? Vì sao thân mật với tiểu thiếu gia Hạ gia như thế? Những năm gần đây, bọn họ chưa từng nhìn thấy tiểu thiếu gia Hạ gia từng có cử chỉ thân mật với ai.
Mà hiện giờ, ở bên cạnh nữ tử này, hắn vậy mà có thể cười đến vui vẻ hạnh phúc như thế.
Phía trên tửu lâu, một hoa phục nữ tử (cô gái mặc quần áo hoa lệ) nói với nha hoàn bên cạnh: “Ngươi đi dạy dỗ nữ nhân kia một chút cho ta, dựa vào cái gì nàng có thể đứng ở trước mặt tiểu thiếu gia Hạ gia? Nếu đứng ở bên người hắn là La Lỵ cũng thôi đi, thế lực La gia rất mạnh, cũng gần với Hạ gia, quả thật La Lỵ rất xứng đôi với Hạ Lâm Ngọc, nữ nhân kia lại tính cái gì vậy? Nhưng lại là một gương mặt ta chưa từng thấy, chắc là cô nương trong gia tộc bé nhỏ không đáng kể nào đó.”
Ở Thiên Thành, nữ tử bên trong tất cả thế lực to lớn nàng đều gặp qua, duy chỉ nữ tử này thật lạ mắt, chỉ cần dụng tâm nghĩ là biết thân phận của nàng khẳng định là rất đê hèn.
“Vâng, tiểu thư.”
Nha hoàn lui xuống.
Mà nhìn bóng lưng rời đi của nha hoàn bên người, hoa phục nữ tử đắc ý nở nụ cười, nàng đã liệu định Hạ Lâm Ngọc khẳng định sẽ không ra mặt vì nữ tử kia! Nếu không Hạ lão gia tử cũng tuyệt đối sẽ không cho phép.
Phía trên ngã tư đường, Cố Nhược Vân chuyện trò vui vẻ với Hạ Lâm Ngọc dừng bước chân, nhanh cau mày nhìn nha hoàn chặn đường phía trước, nhàn nhạt nói: “Xin hỏi ngươi có chuyện gì không?”
“Hừ!”
Nha hoàn hừ lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh, cao ngạo nói: “Ngươi đắc tội tiểu thư nhà chúng ta, ta là thay thế tiểu thư nhà ta đến dạy dỗ ngươi.”
Nói xong lời này, nàng lập tức vung một cái tát về phía Cố Nhược Vân, ngoan ý trong mắt dần dần dày đặc, khóe môi nhếch lên cười lạnh.
Chỉ là tay nàng còn không có rơi xuống, đã bị một bàn tay gắt gao bắt được, sắc mặt Hạ Lâm Ngọc xanh mét, hung hăng vung tay một cái, ‘đùng’ một tiếng quăng thân thể bé bỏng của nha hoàn ra ngoài.