Làm cho võ giả tu luyện nhanh hơn?
Mọi người bỗng chốc trừng lớn mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt thanh tú mà kiên định của Cố Nhược Vân.
Nhưng mà, còn không chờ bọn hắn suy xét lời nói của Cố Nhược Vân một chút, Dư lão cũng đã phát đan dược tới trong tay bọn họ, nắm bình sứ trong tay, tất cả mọi người ôm thái độ nửa tin nửa ngờ nuốt đan dược xuống, sau đó nhanh chóng khoanh chân tu luyện.
Linh khí dần dần hội tụ ở chung quanh mọi người, hình thành một màn sương mù màu lục (xanh lá cây), nếu có người khác ở trong này tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù sao phải có linh khí nồng đậm cỡ nào, mới có thể hóa thành màn sương mù?
Giờ khắc này, mọi người cũng không dám có chút lơi lỏng, giành giật từng giây bắt đầu tu luyện, giống như tất cả ồn ào bên ngoài đều theo đó bay đi xa.
“Ha ha, ta đột phá, ta rốt cục đột phá!”
“Công hiệu của Tụ Khí đan này lại có thể thần kỳ như thế, có thể khiến chúng ta tu luyện đến trực tiếp đột phá!”
Mọi người cười ha ha phá lên, lúc nhìn về phía Cố Nhược Vân, ánh mắt của mọi người đều đã xảy ra biến hóa.
Bọn họ có một loại dự cảm, đi theo thiếu nữ này, tuyệt đối sẽ không hối hận!
“Thuộc hạ Tầm Phong, tạ lỗi với chủ tử vì đã từng khinh thị và khiêu khích.”
Trong mắt Tầm Phong hiện lên một chút phức tạp, nửa quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt từ cao ngạo lúc ban đầu trở nên cung kính.
Hắn rốt cục rõ ràng, vì sao nàng tin tưởng vững chắc bản thân đi theo nàng sẽ không hối hận!
Cũng tin tưởng, tất cả lời nói của thiếu nữ cũng không phải nói miệng không có bằng chứng, đi theo nàng, ngày báo thù cũng sắp tới.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười cười: “Lòng ta như ma, làm việc như ma, vậy nên từ đây về sau, đoàn đội của chúng ta liền gọi là Ma Tông! Tầm Phong vì Tả Hộ pháp, Mạc Vũ là Hữu Hộ pháp, chuyện lớn nhỏ trong Tông đều là báo cáo với hai người bọn họ.”
Khi nói lời này, nàng nhìn Tầm Phong, lại nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi vẫn luôn lặng im không nói.
Từ trong tình báo Dư lão cho nàng biết được nữ tử kia tên là Mạc Vũ, thực lực ở trong mọi người chẳng phải đáng chú ý, nhưng có nghị lực vượt trội hơn người thường, hơn nữa.... ........
Tinh thần lực của Mạc Vũ rất mạnh, thích hợp luyện chế đan dược!
“Vâng, Tông Chủ!”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, lớn tiếng nói.
“Các ngươi đừng gọi ta là Tông Chủ,“ Cố Nhược Vân phất tay, “Các ngươi có thể gọi ta là chủ tử, hoặc là đại tiểu thư, những người khác tạm thời ở chỗ này, không có bất luận kẻ nào quấy rầy các ngươi, Tầm Phong, Mạc Vũ, hai người các ngươi theo ta rời đi, trong vòng năm năm, ta cần làm cho thế nhân đều biết thế lực Ma Tông này!”
Cho nên, trước đó, nàng cần mua một ngôi nhà để mọi người tạm thời ở lại.
“Vâng, chủ tử.”
Tầm Phong và Mạc Vũ cùng kêu lên, ánh mắt nhìn Cố Nhược Vân mang theo ánh sáng sáng quắc.
... ...... ...... .......
Trên ngã tư đường, người đi đường rộn ràng nhốn nháo.
Lúc trước Cố Nhược Vân có nghe nói cách Bách Thảo Đường không xa có một biệt viện sắp sửa bán ra, mà trước khi tìm được nơi đóng quân của Ma Tông, nàng cần an bày những người này, dù sao địa bàn Dư lão cung cấp quá nhỏ, hoàn toàn ở không được năm mươi người.
Đương nhiên, kia cũng chỉ là tạm thời thôi, nàng chân chính cần là một địa phương vô cùng bí mật mà tất cả mọi người tìm không thấy.
Lúc Cố Nhược Vân đi đến biệt viện kia, đã có người đang trao đổi với chủ bán.
“Là ngươi?” Lăng Ngọc liếc mắt liền thấy Cố Nhược Vân từ phía sau đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc biến đen, “Cố Nhược Vân, phế vật ngươi tới nơi này làm gì?”
Chỉ cần nghĩ đến lúc trước bản thân bị Bách Thảo Đường đuổi ra, Lăng Ngọc liền đầy một bụng khí, nhất là phế vật Cố Nhược Vân này lại có thể được Bách Thảo Đường thu làm tạp dịch (sai vặt).
Đúng vậy, theo Lăng Ngọc, Cố Nhược Vân sở dĩ ở Bách Thảo Đường, hoàn toàn là Triệu chưởng quỹ nhìn trúng nàng thu làm tạp dịch.
Chương 65: Tỷ thí, nghịch chuyển (ba)
“Lăng Ngọc? Người Lăng gia?”
Cố Nhược Vân nhìn về phía hoa phục nữ tử trợn mắt nhìn bản thân kia, hơi ngẩn ra.
Kỳ thực nàng và Lăng Ngọc chỉ là có duyên gặp mặt một lần, ở lần đầu tiên Cố Nhược Vân đi Bách Thảo Đường, đúng lúc Lăng Ngọc gây chuyện bị Bách Thảo Đường đuổi ra, rồi sau đó bị Lăng gia lão gia tử áp đi xin lỗi, lại vẫn luôn không được Bách Thảo Đường gặp mặt.
Nàng thật không ngờ, lại ở chỗ này gặp gỡ Lăng Ngọc.
“Ngươi tới nơi này làm gì?”
Bởi vì có liên quan đến Lăng Hi, cho nên Lăng Ngọc vừa thấy Cố Nhược Vân liền giống như kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, hai ánh mắt như lợi kiếm kia hung hăng bắn về phía thiếu nữ trước cửa, càng là hận không thể ở trên khuôn mặt thanh tú kia xẹt qua vài đường dấu vết.
Cố Nhược Vân quét mắt nhìn Lăng Ngọc, tầm mắt dừng ở trên người trung niên nam nhân trước mặt nàng, nói: “Tòa trạch viện này giá bao nhiêu.”
Nhưng trung niên nam nhân chưa mở miệng, âm thanh trào phúng của Lăng Ngọc đã vang lên.
“Tiểu tiện nhân, hiện tại ngươi đừng tưởng rằng tiến vào Bách Thảo Đường là có thể đủ tự cho là đúng! Nói đến cùng ngươi chỉ là một hạ nhân của Bách Thảo Đường mà thôi, ngươi cho là ngươi có thể ỷ vào thế lực của Bách Thảo Đường mạnh mẽ thu tòa trạch viện này vào trong tay của mình? Ta nói cho ngươi, chỗ này là biệt viện ta mua cho Thái Tử, sắp tới đúng lúc hắn muốn chuyển ra ngoài hoàng cung ở, Thái Tử là người Luyện Khí Tông, cho dù thế lực Bách Thảo Đường cường thịnh hơn nữa cũng không bằng Luyện Khí Tông, huống chi là vì một tạp dịch nho nhỏ như ngươi mà đối đầu với Luyện Khí Tông!”
Lăng Ngọc cao ngạo dương khuôn mặt nhỏ nhắn, vênh vênh váo váo nói.
Chỉ cần nghĩ đến lúc trước nàng bị Bách Thảo Đường quăng ra bên ngoài, liền hận nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà không sao, chờ nàng trở thành Thái Tử Phi, Bách Thảo Đường nho nhỏ kia chính là vật trong bàn tay của nàng! Đến lúc đó, Cố Nhược Vân thân là tạp dịch của Bách Thảo Đường, nàng muốn xử trí thế nào liền xử trí thế đó!
“Tòa biệt viện này giá là bao nhiêu?”
Cố Nhược Vân giống như không có nghe thấy lời nói của Lăng Ngọc, tiếp tục hỏi.
“Cố Nhược Vân, bổn tiểu thư đang nói chuyện với ngươi, ngươi cũng dám không quan tâm tới ta!”
Lăng Ngọc tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.
“Hả?”
Rốt cục, Cố Nhược Vân có phản ứng, nàng nhíu mày nhìn về phía Lăng Ngọc, vui vẻ nhẹ nhàng nói: “Thì ra là ngươi đang nói chuyện với ta? Thật có lỗi, ta còn tưởng ngươi đang lầm bầm lầu bầu một mình.”
Phốc!
Lăng Ngọc suýt chút nữa thì phun ra một ngụm mái, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, trong mắt kia mang theo tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Nhược Vân, ta khuyên ngươi vẫn là cút đi! Ngươi mua không nổi trạch viện này! Huống chi ngươi không có quyền lợi tranh đấu với Thái Tử điện hạ!”
Bá!
Bỗng nhiên, một thanh bảo kiếm sắc bén chợt xé gió mà ra, đặt tại phía trên cổ của Lăng Ngọc, trong nháy mắt cả người của nàng liền lạnh như băng, cái đầu dương cao vừa lúc chống lại một đôi mắt cao ngạo lạnh lùng.
“Ngươi tốt nhất là câm miệng cho ta! Nếu không thì……....”
Tầm Phong lạnh lùng nhìn Lăng Ngọc, giọng nói lạnh như băng.
“Ngươi... Ngươi có biết ta là ai không? Đương kim Quý Phi là cô cô của ta, ngươi cũng dám uy hiếp ta! Chờ ta trở về nói cho cô cô, ta khiến cho cô cô diệt cửu tộc (chín họ) của ngươi!”
Hai mắt của Tầm Phong tối sầm lại, hắn đột nhiên cười lạnh: “Ta quản cô cô ngươi là Quý Phi hay là Hoàng Hậu, kẻ mạo phạm chủ tử, chết!”
Ở trong mắt thanh niên, Lăng Ngọc thấy được sát ý.
Đúng vậy, người kia quả thật muốn giết nàng, cũng không phải cố ý hù dọa!
Nháy mắt kia Lăng Ngọc sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân không ngừng run rẩy, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
“Tầm Phong, ta là đến mua bán, về phần chuyện khác, về sau xử lý đi.” Cố Nhược Vân nhìn nhìn Tầm Phong, nói.
Nghe nói như thế, sát khí trên người Tầm Phong mới thu lại.
Rõ ràng, Lăng Ngọc nhẹ nhàng thở ra, một khắc vừa rồi kia, nàng rõ ràng cảm giác được tử thần cách bản thân gần như thế.