Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 530: Chương 530: Uy hiếp (ba)




Edit: kaylee

Ở dưới khí thế kia, sắc mặt của Lục Thiếu Thần có chút tái nhợt, hơi thở bất ổn, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến an nguy của Mộ Dung lão gia tử, hắn lại cứng rắn chống đỡ.

“Lục Thiếu Thần, đừng cho rằng ta không biết ngươi và nữ nhân bên trong kia mưu hại gia chủ, hiện tại tránh ra cho ta! Nếu gia chủ Mộ Dung thế gia chúng ta xảy ra chuyện gì, ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?”

Nhị trưởng lão có chút sốt ruột, phát tán ra khí thế toàn thân, hiện giờ lão cần dùng tốc độ nhanh nhất làm cho Lục Thiếu Thần thoái nhượng, để cho bọn họ vào trong phòng nghĩ cách cứu viện lão gia chủ.

“Dừng tay!”

Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy như chuông truyền đến từ ngoài sân, Nhị trưởng lão sửng sốt một chút, quay đầu lập tức trông thấy Mộ Dung Nhu Nhi nghênh bước mà đến, nhưng mà, sau khi nhìn thấy nữ tử phía sau Mộ Dung Nhu Nhi, khuôn mặt già nua lập tức trầm xuống.

“Mộ Dung Yên, ngươi còn không biết xấu hổ xuất hiện, ngươi không hại chết gia gia của ngươi thì ngươi không cam lòng đúng không? Tùy tiện để cho người nào đó tiến vào phòng của gia gia ngươi, nếu nàng là người ác độc, ngươi chính là tội nhân của Mộ Dung thế gia.”

“Nhị trưởng lão,“ Mộ Dung Nhu Nhi mềm nhẹ cười, dương môi nói: “Mộ Dung Yên không hại chết gia gia, quả thật không cam lòng! Ngay tại vừa rồi, Mộ Dung Yên đến trong phòng ta tìm ta, l.q.đ thế này mới nói cho ta thương thế trên người gia gia chẳng phải bệnh chứng gì, mà là bị hạ độc.”

Hạ độc?

Tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt kia của Mộ Dung Yên.

Chính là Lục Thiếu Thần cũng nhíu mày, không rõ chân tướng nhìn sư muội nhà mình.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Con ngươi của Nhị trưởng lão càng âm trầm, ở Mộ Dung thế gia, lại có người có lá gan độc hại gia chủ, quả thực chính là to gan lớn mật! Không thể tha thứ!

Nếu để lão biết là ai, cho dù liều mạng cũng muốn tru diệt hắn!

“Người kia……....” Mộ Dung Nhu Nhi dừng một chút, ánh mắt lóe lóe nhìn về phía phấn sam nữ tử (cô gái mặc váy hồng) phía sau: “Chính là Mộ Dung Yên!”

Ầm!

Giống như sét đánh giữa trời quang, tất cả mọi người đều sững sờ ở tại chỗ.

Mộ Dung Yên muốn mưu hại gia chủ? Vì sao?

Đừng nói là người khác, ngay cả Nhị trưởng lão cũng không thể tin được.

Mộ Dung Yên này là bao cỏ không sai, mình không thích nàng cũng không sai, nếu nói Mộ Dung Yên muốn mưu hại gia chủ, Nhị trưởng lão là một vạn lần không tin!

Nguyên nhân là vì, gia chủ đối đãi với bao cỏ này rất tốt! Cho dù bọn họ ủng hộ Mộ Dung Nhu Nhi cỡ nào, gia chủ cũng chỉ truyền vị trí cho Mộ Dung Yên.

Một khi đã như vậy, nàng có lý do gì muốn mưu hại gia chủ?

“Đại tiểu thư, ngươi nói có phải thật sự hay không?” Giọng điệu của lão mang theo chất vấn, con ngươi liếc về phía người phía sau Mộ Dung Nhu Nhi.

“Nhị gia gia, đây là chính miệng Yên nhi thừa nhận với ta, ấn giám gia chủ kia, cũng là nàng cướp đến từ trên người gia gia! Về phần hai bằng hữu của nàng, cũng là đồng lõa giúp nàng mưu hại gia gia, thật sự tội không thể tha thứ!”

Nói xong lời này, Mộ Dung Nhu Nhi lại chuyển mắt nhìn Mộ Dung Yên, dùng giọng điệu vô cùng phẫn hận (tức giận + oán hận) chất vấn nói: “Mộ Dung Yên, từ nhỏ gia gia vẫn luôn thương ngươi, vì sao ngươi phải hại ông? Ta thật sự không thể tin được, ngươi sẽ làm ra loại chuyện này, từ nhỏ gia gia đã không nhìn ta, thậm chí mỗi lần đều dùng mặt lạnh đối đãi với ta, cho dù như thế, ta cũng không muốn mưu hại ông giống như ngươi! Bởi vì ông là gia gia của ta, lqđ là người thân duy nhất trên đời này của ta! Nhưng vì sao ngươi ngoan độc tàn nhẫn như vậy? Muốn mưu sát người thân duy nhất của ta?”

“Mộ Dung Nhu Nhi, ngươi câm miệng!”

Nhìn những ánh mắt nghi hoặc kia, Lục Thiếu Thần nóng nảy: “Yên nhi, muội mau nói! Rốt cuộc muội xảy ra chuyện gì? Mau nói đi, có phải ả uy hiếp muội cái gì hay không? Muội nói cho sư huynh, sư huynh sẽ không để muội bị thương tổn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.