Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 349: Chương 349: Xuất phát, Đông Phương thế gia (bốn)




Edit: kaylee

“Hừ!”

Độc Tôn âm trầm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói bản tôn giúp đỡ Cố nha đầu giành Hạ gia? Ngươi cho rằng bản tôn cần giành? Nếu Cố nha đầu thích Hạ gia này, bản tôn lập tức trực tiếp lấy nàng lại ngại gì? Coi như là làm cho nàng thiếu bản tôn một cái nhân tình!”

Quả thật, với thực lực của Độc Tôn, muốn Hạ gia rất đơn giản, trực tiếp lấy đến là được, cần gì phải dùng mưu kế như thế để giành?

“Ha ha ha!”

Hạ Khởi cười ‘ha ha’ hai tiếng: “Đến bây giờ ngươi còn muốn nói dối! Ngươi không phải là kiêng kị Thần Thú sau lưng Hạ gia chúng ta, không dám tự tiện ra tay mới làm như thế sao? Thì ra đường đường Độc Tôn cũng chỉ là một du côn vô lại mà thôi.”

“Phanh!”

Sắc mặt Độc Tôn trầm xuống, nâng tay một cái tát lập tức vung về phía Hạ Khởi, lực lượng của ông khác với Hạ lão gia tử thân là Võ Hoàng, một cái tát này rơi xuống, nháy mắt làm cho răng nanh trong miệng của y đều bay ra, miệng đầy máu tươi.

“Một tiểu súc sinh mà thôi, nếu Hạ gia các ngươi thật có Thần Thú, không bằng kêu Thần Thú kia ra cho bản tôn! Cho dù bản tôn giết ngươi trước mặt nó lại như thế nào?”

Cho tới bây giờ Độc Tôn ông vẫn luôn là duy ngô độc tôn, ở lúc ông mới gần tới cấp Võ Vương, đã đuổi tới hô hoán với Tam Đại Chế Tài rồi, hiện giờ ông đã đột phá đến Võ Tôn, đương nhiên sẽ không sợ hãi bất luận kẻ nào.

Cho nên, Hạ lão gia tử biết rõ đoạn lịch sử này bất giác lắc lắc đầu, muốn dùng Thần Thú uy hiếp Độc Tôn, chẳng lẽ y không biết Độc Tôn luôn không sợ trời không sợ đất, chính là tùy tâm sở dục mà làm việc thôi à.

Hơn nữa, ông mới là gia chủ Hạ gia, Hạ Khởi chỉ là nhi tử của ông mà thôi, lại có tư cách gì mời Thần Thú ra?

Quan trọng nhất là, Linh Tiêu đại nhân quen biết Cố nha đầu, càng thêm không có khả năng giúp đỡ y.

“Hạ Khởi, ngươi thật sự làm cho ta rất thất vọng.”

Hạ lão gia tử lắc lắc đầu, lúc trước ông chỉ biết Hạ Khởi có tâm tư bất chính, lại không nghĩ rằng, ngay cả thân huynh đệ của mình y cũng hại, người như y, cũng xứng xưng là người?

“Rống!”

Bỗng nhiên, một tiếng rống to truyền tới từ dưới mật địa của Hạ gia, giống như một cột sáng khuếch tán ra, làm cho mọi người đứng trên mặt đất cảm giác được mặt đất run run, tất cả mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, không khỏi hai mặt nhìn nhau, chỉ có Hạ Khởi điên cuồng cười ha hả.

“Ha ha, các ngươi nghe được sao, Thần Thú đại nhân bị các ngươi chọc giận, rốt cục nó cũng phát uy, Cố Nhược Vân, Độc Tôn, không phải các ngươi rất cường đại sao? Cho dù cường đại, hôm nay cũng khó trốn khỏi cái chết, ha ha ha! Đây là cái giá các ngươi phải trả khi trêu chọc người Hạ gia chúng ta!”

Hạ Khởi cười tới mức khuôn mặt vặn vẹo lên, y nhìn sắc mặt dần dần trầm trọng của thiếu nữ, trong lòng miễn có bao nhiêu thống khoái.

Thì ra, nàng cũng biết sợ hãi!

Cũng đúng, chỉ bằng Thanh Long cấp bậc Võ Hoàng trong tay nàng kia, làm sao có thể so sánh với Thần Thú đại nhân của Hạ gia?

“Nha đầu, ngươi không cần sợ, bản tôn sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”

Độc Tôn nhìn ra một chút lo lắng từ trong mắt thiếu nữ, bất giác lên tiếng an ủi.

Lúc trước, nàng đối mặt cự long màu trắng hung mãnh như vậy cũng không có khẩn trương, giờ này khắc này, nàng vậy mà sẽ lộ ra biểu cảm sầu lo như vậy, Độc Tôn thật sự không rõ điểm này, trong mắt của ông, Linh Thú phía dưới kia Hạ gia nhiều nhất cũng chỉ là Võ Tôn mà thôi.

“Hạ gia chủ, ông nghe ra được không?”

Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn về phía Hạ lão gia tử, ngưng trọng hỏi.

Ở vào thời điểm này Hạ lão gia tử cũng không có tâm tình đi quản chuyện của Hạ Khởi, ông nghiêm mặt gật gật đầu: “Linh Tiêu đại nhân đã xảy ra chuyện!”

Cho tới bây giờ ông cũng chưa từng nghe qua Linh Tiêu đại nhân phát ra tiếng hô thống khổ như thế, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì ở trong mật thất?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.